• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Mái tóc dài lạnh lẽo lại mượt mà, tựa như lưu thuỷ, chậm rãi chảy qua khe hở giữa ngón tay và lòng bàn tay, lại giống như lông ngỗng khảm vào tâm có chút ngứa.

Tạ Trọng Tự ỷ vào việc nàng đang đứng phía sau, Tuyên Giác không thể nào nhìn được sắc mặt nàng, ánh mắt nàng ngắm loạn lung tung.

Dưới cổ áo da thịt chàng như ngọc, từ góc độ này của nàng, có thể nhìn thấy mơ hồ xương quai xanh tinh xảo khẽ ẩn mình trong lớp áo. Nàng bỗng nhớ đến, thật lâu trước kia, nàng cũng đã từng giúp chàng vấn tóc như vậy.

Tính ra thì hẳn là năm Thái Nguyên thứ tám, lúc đó bọn họ vừa thành thân một năm.

Mùa đông buốt rét, cuối thu Tuyên Giác lâm một trận bệnh, lúc đó chàng bệnh nặng mới khỏi, sau giờ ngọ ánh mặt trời lặng lẽ len lõi khắp phủ Công Chúa, từ đình viện đến hành lang gấp khúc.

Chàng quỳ ở hành lang dài lạnh lẽo lặng lẽ hạ cờ, cờ hạ xuống chính là ván cờ dang dở của tuổi già, chậm chạp bấp bênh không nơi nương tựa.

Ánh nắng mặt trời vào đông không quá sáng, ấm áp cũng không bằng lò sưởi ấm, có người hầu nhẹ giọng khuyên chàng quay về phòng, Tuyên Giác ho khan vài tiếng sau đó ngoảnh mặt làm ngơ.

Hạ nhân bất đắc dĩ, sợ bệnh tình của Phò Mã vừa mới tốt lên lại cảm nhiễm phong hàn, nên chỉ có thể đi mời Tạ Trọng Tự đến.

Tạ Trọng Tự đi dọc theo chín khúc hành lang liền nhìn thấy Tuyên Giác "tan" trong ánh nắng ấm áp.

Đúng vậy, suy nghĩ duy nhất của nàng lúc đó là "tan", băng tuyết tan rã, chàng lặng lẽ ngồi đó trên người là tấm đệm lông cừu, hệt như tượng khắc băng tuyết trác, thanh lãnh mà yếu ớt.

Vừa lơ đãng một chút chàng liền tan mất.

Đáy lòng Tạ Trọng Tự xuất hiện sự sợ hãi mà nàng không cách nào ức chế được, nàng tiến lên phía trước ngồi trước mặt chàng, duỗi tay ôm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của chàng, lấy đi quân cờ trong tay chàng, làm nũng nói, "Ly Ngọc, ngoài này có gió lớn, vào phòng với ta nhé. Nếu chàng muốn tắm nắng, ta sẽ bảo thợ mộc sửa lại phía Đông Nam áp ngọc lưu ly vào cho chàng được không?"

Tuyên Giác rũ mắt rút tay về, chỉ nói "Để ta hạ xong ván cờ này đi."

Là cự tuyệt.

Tạ Trọng Tự cũng thu tay lại, nàng lo lắng chau mày, lẳng lặng nhìn chàng.

Lần trước Tuyên Giác bệnh đến trời đất u ám, thái y đều lắc đầu nói thần tiên cũng khó mà cứu được, nói là chàng có khúc mắc trong lòng.

Khúc mắc.... Đại khái là nàng có thể đoán được đó là gì.

Đơn giản là đám người ăn xong rồi ngồi ở Vọng Đô nói nhảm, lộn xộn mà bàn tán về Tuyên Giác.

"Dung mạo tốt nên có thể lấy sắc thờ người mà."

"Cả nhà chết hết hắn có thể sống sót toàn dựa vào việc Nhĩ Ngọc công chúa coi trọng, vận khí đúng là không tồi ha."

"Bụng đầy kinh luân, nhưng cũng chỉ là tên phế vật không có đất dụng võ, ai, thật là phí."

Phò Mã không được làm quan, đó là quy củ bất thành văn. Đương nhiên, nếu Đế Vương yêu thích thì quy củ này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, Phò Mã cũng có thế làm quan phong tước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK