• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Ngọc thô)

Editor: Lưu Hii

Trương Bình tham gia vào việc làm pháo hoa tìm thu nhập béo bở đã lâu, hắn đặc biệt thích đi trên con đường này.

Ngàn vạn lượng bạc khó cầu được tấm vé lên thuyền hoa này, nhưng một lần hắn tặng liền hai vé, là đề phòng Tuyên Giác tâm huyết dâng trào, đi tìm một giai nhân làm bạn.... Rốt cuộc thì đây là Dương Châu mà, ai mà không muốn hồng tụ thiêm hương kia chứ?

Tạ Trọng Tự còn chưa kịp đáp thì Diệp Trúc đã kinh hỉ hô, "A Tự đi sao?"

Tạ Trọng Tự ngắm hai tấm vé, sau đó đi đến quầy hàng phía dưới tấm bảng gỗ.

Quầy hàng nghiêng ra bên ngoài, phía trên treo cờ chiêu khách, trên mặt bàn phủ một tấm vải đỏ, bên trên bày biện sổ ghi chép, danh sách khách hàng, bút mực cùng một xấp vé được in ấn tinh xảo thật dày.

Quầy hàng vắng như chùa Bà Ðanh, đám đông không một ai đi đến phía quầy hàng, canh giữ ở bàn kia là một vị thư sinh ngồi nghiêm chỉnh ghi chép sổ sách, hắn nhìn thấy cuối cùng cũng có người đi tới, ánh mắt sáng ngời nhanh nhẹn ra đón Tạ Trọng Tự, nói "Vị tiểu thiếu gia này, ngài muốn mua vé lên thuyền hoa sao? 99 lượng một vé, nếu ngài mua hai vé, ta có thể giảm bớt 10 lượng cho ngài, ba vé thì giảm 20 lượng."

Hắn thoáng nhìn thấy Tuyên Giác và Diệp Trúc đang đi tới, liền chắc chắc ba người bọ họ đi chung với nhau.

Tạ Trọng Tự gật gật đầu, nàng duỗi tay nói với Tuyên Giác, "Đưa vé cho ta."

Tuyên Giác đưa vé cho nàng. Tạ Trọng Tự nhận lấy vé huơ huơ trước mặt nói, "Lấy cho ta một vé y như thế này, 99 lượng đúng không? Đây là 100 lượng ngân phiếu, khỏi cần trả lại tiền thừa."

Nói xong nàng liền đem ngân phiếu để lên bàn, kiên nhẫn chờ tên thư sinh ghi sổ rút một tấm vé trong xấp vé dày bên cạnh đó đưa cho nàng.

Trên mặt tên thư sinh vốn đang treo nụ cười tiêu chuẩn lại thân thiết, nhưng khi nhìn đến vé lên thuyền, vẻ mặt liền cứng đờ, nụ cười của hắn lên không lên nổi, xuống cũng xuống không được, giống hệt như khối băng bị điêu khắc lỗi. Một lát sau, khối băng điêu khắc lỗi mới lắp bắp, "Thiếu gia, cái đó..... Cái này, tấm vé này của ngài, đã sớm không còn, đừng nói là 99 lượng, ngàn thỏi vàng cũng không mua được đâu."

Hắn đè thấp giọng, thần thần bí bí nói, "Bên cạnh của tấm vé này có in ấn hoa văn hình mây, là do người tặng muốn lấy lòng người được tặng. Ngài đây là lấy nó từ đâu ra vậy? Những tấm vé này chỉ có thể lấy được từ người làm ra nó thôi!"

Tạ Trọng Tự ngạc nhiên chỉ vào xấp vé ít nhất sáu bảy chục vé thuyền nói, "Vậy đây là?"

"À à cái này!" Hắn vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói, "Bọn ta vất vả lắm mới làm được những suất.... vé đứng thứ đẳng trên thuyền. Tuy rằng không có chỗ ngồi cũng không có điểm tâm, càng không nghe được ty trúc quản huyền*, nhạc khúc tấu minh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đứng trước mũi thuyền... Ai ai ai! Thiếu gia từ từ! Có mua hay không, ta giảm 10 lượng cho ngài nhé, giảm 20 lượng thế nào...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK