• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Diệp Trúc nghĩ thầm: Lạ nhỉ, cô nương này không biết nói ư? Sao lại để con quái điểu nói chuyện thay mình? Nàng có muôn vàng nghi hoặc nhưng vẫn đắn đo hỏi "Dạ lai hương là gì? Ta chưa từng nghe qua."

Động tác tay của cô nương nhanh nhẹn, quái điểu trên vai cũng ê a nói, "Một loại hương liệu, chỉ những con rắn sặc sỡ trong cốc mới ngửi được. Đó là vật dùng để tìm người. Ta đi một đường tìm được đến thành Dương Châu thì mùi hương bị chặn, chỉ còn sót lại một ít mùi trên người ngươi thôi."

Diệp Trúc nghiêm túc nghĩ điện hạ đã từng đề cập qua Quỷ cốc với mọi người, tuy rằng hơi khác, nhưng khí chất cao thâm khó đoán này, hẳn là tám chín phần là người của Quỷ cốc. Vì vậy nàng thử thăm dò, "....Có lẽ là dây từ người chủ tử ta. Cô nương xuất thân từ Quỷ cốc ư?"

Quái điểu lại đáp thay chủ nhân "Đúng." Nói xong câu này dường như nó rất mệt mỏi, liền từ bả vai nàng ấy bay vọt lên mặt bàn nhảy nhót kháng nghị muốn bãi công. Nữ tử móc mấy quả hạch từ trong tay áo ra, quái điểu liền tung ta tung tăng ăn hăng say. Sau đó nó mới chịu quay về bả vai của chủ nhân, vô cùng chịu thương chịu khó dùng giọng khàn khàn bập bẹ làm người chuyển ngữ ngôn ngữ của người câm điếc.

Dựa vào ánh sáng Diệp Trúc cuối cùng cũng thấy rõ tiểu quái điểu này....

Hoá ra là chim anh vũ* sặc sỡ, túm lông xù xù thành một đoàn, màu sắc quái dị, không phải là màu xanh lục thường thấy, mà là màu hồng đào phấn nộn...

(*Vẹt Lùn đó mọi người)

Kỳ quái là nhìn nó vô cùng đáng yêu!

Kỳ quái là nhìn nó vô cùng đáng yêu!

"Tới tìm người. Chủ tử người là nam hay nữ?" Nữ tử ra hiệu bằng tay, "Có tiện nói ra tên họ hay không?"

Đầu ngón tay Diệp Trúc chấm nước, ở trên bàn viết một chữ "Ngọc", sau đó viết tiếp chữ "Tạ".

Nữ tử ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, yên lòng, tay phải hướng về vai trái nhấn một cái, đem cơ quan đang mở ra khép lại, tự giới thiệu, "Ta tên Giang Châu Tư, địa danh Giang Châu, Tư trong Tư Mã, là người lớn tuổi nhất trong các thế hệ ở Quỷ cốc, thẹn khi có được danh hào sư tỷ. A Tự đang ở đâu?"

Diệp Trúc trầm mặc một lát, rót chén nước cho Giang Châu Tư, cũng ngồi xuống bên cạnh kể hết hành trình và cuộc tao ngộ của mấy người bọn họ ra.

Giang Châu Tư nghe xong mặt vô cảm không một gợn sóng, "Trách không được khi tìm đến khách điếm lại bị đứt manh mối. Ngày mai ta sẽ đi xuống hạ du kênh đào tìm kiếm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK