• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự mang theo hai ống trúc đầy nước bước vào phòng. Ngày đó khi nàng tiến vào bờ, trước tiên tạm nghỉ một chốc, sau đó một mình đi dò đường, liền phát hiện phụ cận là một thôn trang không lớn.

Những người nông dân thức dậy vào buổi sáng, tiếng đinh đang trên cổ những con trâu, nàng hỏi một nông hộ kế bên mới biết nơi này là Đông trang. Cách Dương Châu rất xa, hoá ra họ đã rời xa thành Dương Châu hơn 30 dặm rồi.

Sau khi ngã vào kênh đào, bọn họ bị cuốn vào một nhánh sông nhỏ, sau đó một đường xuôi dòng mà đi xuống, cuối cùng tiến vào Đông trang.

Tạ Trọng Tự tính toán khoảng cách của nơi họ đặt chân vào tốc độ tìm kiếm của đám người nọ, thì ít nhất trong vòng mười ngày nơi này vẫn an toàn.

Dù cho Sở gia có mánh khoé để thông thiên đi nữa, cũng khó mà bận tâm đến chốn xó xỉnh này.

Nói không chừng chúng còn mở một cuộc điều tra quy mô lớn ở Dương Châu, so với bản thân, nàng ngược lại lo lắng cho Diệp Trúc hơn.

Bất quá trước mắt Tạ Trọng Tự còn phải hết sức chuyên tâm cho bản thân, à, còn có một vị khác bị thương nặng nữa.

Thấy Tuyên Giác không đáp lời, nàng tưởng bản thân đã nhìn nhầm, liền đem nước đặt lên bàn sau đó định rời đi.

Chờ Tuyên Giác thích ứng được với ánh sáng, chàng mở mắt lần nữa, nhẹ giọng hỏi, "Ư... Đây là nơi nào?"

Chàng hôn mê mấy ngày chưa mở miệng nên giọng nói có chút khàn khàn.

Bước chân Tạ Trọng Tự dừng lại.

Bây giờ là sáng sớm, nàng vừa mới đi bộ một vòng trang về, trên người còn mang theo hơi nước ẩm ướt.

Tạ Trọng Tự đưa tay vuốt sạch hơi nước trên lông mày và mi mắt, đôi mắt hạnh trong trẻo lộ ra, đáp "Nhà của một bá bá gia tiều phu, lão phu thê hai người họ rất tốt. Ta nói với họ là hai ta đi thuyền không may gặp nạn, chỉ tá túc mấy hôm liền đi. Nên bọn họ liền cho chúng ta mượn một gian phòng."

Nàng chỉ chỉ vào tấm lụa trắng quấn quanh nửa người trên cùng đùi của Tuyên Giác, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Ta nói tay chân ta vụng về, nên thương thế của ngươi, thuốc và vải trắng đều là lão bá bá làm. Gần đây không có nhiều thảo dược lắm, hôm nay chốc nữa ngươi phải thay băng gạc phòng ngừa vết thương sinh mủ gây sốt. Bây giờ ta sẽ đi lên ngọn núi đối diện xem có tìm được thảo dược hay không."

Tuyên Giác thử ngồi dậy, quanh ngực và lưng là tầng vải trắng quấn quanh. Trên đùi phải đau đớn như lửa đốt, thỉnh thoảng lại như kim châm.

Chàng đánh giá bản thân một lúc, ít nhất thì một tháng mới có thể khoẻ lại.

Chân tay Tuyên Giác thon dài, từ xương bả vai xuống cách tay rồi đến ngực tạo thành một đường cong tinh tế, tóc chàng dài rối tung chạm giường.

Hệt như thác nước chảy.

Tạ Trọng Tự nhìn một cái liền dời mắt đi, trong lòng thầm niệm: Phi lễ chớ nhìn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK