• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Lưu Hii

Tô Châu êm đềm lại dịu dàng, thức ăn trên đường cũng nhạt. Tạ Trọng Tự ăn uống qua loa liền buông đũa, Tuyên Giác quét mắt nhìn mâm đồ ăn không vơi đi bao nhiêu hỏi nàng, “Khẩu vị không tốt?”

Khoảng thời gian này nàng ăn uống dường như không ngon miệng, lúc đi đường ăn cũng không nhiều lắm.

Tạ Trọng Tự nhìn những món được hầm, ninh, om từ củ dền của phương nam, nàng không còn chút hứng thú nào nói, “Quá nhạt nhẽo.”

“Gọi thêm vài món nữa nhé?”

Tạ Trọng Tự lắc đầu “Không cần đâu.”

Nhĩ Ngọc Điện hạ thích ăn chua cay.... Vì sợ hàn độc trong người sẽ bộc phát vào đông, nên nàng sẽ ăn nhiều món khẩu vị chua cay. Tuyên Giác biết, nhưng ở Tô Châu khẩu vị thanh đạm, mâm đồ ăn này chàng đã cố ý phân phó bỏ thêm nhiều dầu muối hơn.Theo lý thì không thể nào “quá nhạt” được.

Mặt trời lặn về phía tây bao phủ tửu lầu, thiếu nữ càng cách xa Dương Châu thì càng thả lỏng, lớp phấn trang điểm cũng chưa từng thoa thêm lần nào nữa, gương mặt nàng trắng nõn tinh tế. Cuối cùng, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt nàng vừa nhu hoà vừa mỹ lệ, đôi mắt nàng như phủ một tầng hơi nước mỏng, như một yêu tinh vừa dịu dàng lại lanh lợi ở Tô Châu.

Tuyên Giác bỗng nhiên cảm nhận được một loại lo lắng không thể nói thành lời.

Khi đứng dậy rời đi, chàng bình tĩnh rũ ống tay áo, những ngón tay chàng lướt qua cổ tay của Tạ Trọng Tự muốn thăm dò mạch của nàng.

Tạ Trọng Tự hoảng hốt như gặp đại địch, đồng thời thu tay lại đi qua bên trái một bước, Tuyên Giác vồ hụt vào không khí, chàng nhăn mày nhẹ đến mức khó nhìn thấy được, nhưng cái gì cũng không nói.

Chàng cũng không vội.

Nhưng thái độ của Nhĩ Ngọc, đúng thật là có chút kỳ quái.

Tuyên gia ở Tô Châu có nhà cũ, còn có rất nhiều nhà, Tuyên Giác liền mang Tạ Trọng Tự đến nơi náo nhiệt nhất.

Ngôi nhà toạ lạc ở cuối hẻm San Đường, một nơi tĩnh lặng trong nhịp sống ồn ào náo nhiệt bên ngoài, tường trắng ngói đen, trên mái nhà là những bụi mộc phù dung vừa chớm nở, những cánh hoa mỏng manh toả ra mùi hương thanh đạm.

Trong viện cũ còn một lão quản gia cùng ba bốn người hầu lưu lại canh nhà, để thuận tiện cho việc chủ nhân quay về nghỉ chân có người hầu hạ.

Tạ Trọng Tự đi vào nhà trong sự ngạc nhiên ngoài ý muốn của đám người hầu.

Loại sân vườn ở Giang Nam này được bày trí trang nhã, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một tấm bình phong bằng đá làm người xem vô cùng hứng thú, so với cách bày trí cung đình cổ xưa thì nó càng dễ dàng làm cho người ta cảm nhận được sự “thâm tĩnh”, chỉ một lúc lơ đãng đã lãng phí cả một đời.

Tạ Trọng Tự nhìn dòng suối nhỏ trong viện đến xuất thần.

Lão quản gia nghĩ rằng nàng tò mò bèn giải thích, “Bên dưới có lỗ thông nước, lượng nước rất lớn, khi nước va vào tảng đá sẽ là tảng đá tự quay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK