• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


(*Nhà cũ.)

Editor: Lưu Hii

Mộc phù dung không nặng không nhẹ rơi vào lòng Tạ Trọng Tự, nàng cúi đầu nhặt lên, tay vê thân hoa, cười duyên dáng nói, “Đa tạ, hoa đẹp lắm.”

Vốn dĩ nàng sinh ra đã là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng bệnh tật tra tấn mấy ngày nay, làn da trắng nõn trong suốt như tuyết đọng lại, như viên ngọc trân quý nhất trong các loại ngọc quý, càng làm tăng thêm sự yếu ớt mềm mại của nàng.

Tề Nhạc đối với đạo thanh sắc khuyển mã* coi như cũng có kiến thức rộng rãi, từ yên hoa nữ tử* đến quý nữ tầm thường, từ bốn mươi tuổi xuống mười bốn tuổi, trong mắt hắn đều không có gì mới mẻ.

(*声色犬马: ca múa, sắc đẹp, nhục dục, cũng ám chỉ cách mua vui của giai cấp bóc lột.

*烟花女: kỹ nữ, gái điếm.)

Lúc chưa nhìn thấy Tạ Trọng Tự, hắn chỉ suy nghĩ miên man, Tuyên Giác định ra vị hôn thê cũng được, dưỡng ngoại thất cũng ổn, thậm chí nuôi ngựa gầy ở Dương Châu cũng không sao, hắn đã đoán già đoán non rất nhiều thứ...

Rốt cuộc là công tử thế gia, ở Kinh Thành không dám tuỳ ý làm bậy, nên ở bên ngoài lưu luyến nhục dục cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Dù cho Tuyên Giác có giữ thân trong sạch, ít ham muốn, thì cũng có lúc phải làm ra những chuyện trái với tác phong thường ngày.

Nhưng hôm nay, hắn gặp qua vị cô nương này, từ dung mạo đến khí chất của nàng đều làm cho Tề Nhạc rùng mình vài lần, hắn có vài phần nghiền ngẫm phỏng đoán.

Các cô nương trong nhà Đế Vương, Tướng, Quan cải trang vi hành để thấu việc vui của đời cũng không ít. Chỉ là không biết vị này có thân phận gì ha?

Tề Nhạc theo bản năng nghĩ là Giang Châu Tư và Tuyên Giác hẳn là biết thân phận của nàng, hắn không nghĩ đến thân phận Tạ Trọng Tự nữa, chỉ nghĩ đến vị nữ hiệp giang hồ hiếm lạ quái dị là Giang Châu Tư, ắt hẳn là được mời đến để chiếu cố tiểu cô nương ốm yếu này.

Tề Nhạc suy nghĩ miên man, ánh mắt hắn đặt trên người Tạ Trọng Tự không dời, chờ đến khi hắn cảm thấy bản thân có chút thất lễ thì Tuyên Giác đã ném quân cờ ‘cạch’ một tiếng, nhìn chằm chằm hắn.

Sắc mặt chàng ôn hoà, gương mặt trong trẻo như ngọc ẩn sau hơi nước bốc lên từ chén trà nóng mông lung khó dò, ánh mắt Tuyên Giác tối tăm không hiện lên chút cảm xúc nào, chàng thản nhiên hỏi “Thành Lĩnh, người đến đây làm gì? Mọi chuyện đã xử lý thoả đáng rồi sao?”

Tề Nhạc lập tức lộ ra vẻ chán nản.
Phụ thân hắn so với hắn càng lười biếng không đứng đắn, làm việc vặt rồi nghỉ ngơi dưỡng lão, sáng sớm tinh mơ thì đánh quyền rồi đi đạo ở khuôn viên.

Tề Nhạc vất vả lắm mới dậy thật sớm để ngồi xổm canh hắn, lề mề cả buổi sáng thật lâu sau mới ngập ngừng nói, “Phụ thân, con muốn quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, thoát thai hoán cốt, một lần nữa sống nên người. Ngày mai, không, hôm nay con sẽ học bù lại bài vở đã bỏ lỡ, con sẽ cùng với tam ca tham gia kỳ thi mùa thu sang năm.”

Phụ thân hắn xách lồng chim hoa lệ, trong lòng nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, liền nghe được Tề Nhạc tằng tằng một lượt, ngập ngừng hỏi “Cho nên, có thể cho con mượn vài nhân thủ trong tay ngài được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang