• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tuyên Giác sau một lúc lâu cũng không đáp lời hắn, ánh nến hạ trên sườn mặt tinh tế nhưng lạnh nhạt như tượng Phật, trút bỏ hỉ nộ ai nhạc, chỉ còn vô biên vô hạn quạnh quẽ.

Tề Nhạc nghĩ Tuyên Giác không nghe rõ, nói “Không nghe rõ sao? Ta nói Cẩm cô cô nàng...”

“Nghe rõ.” Tuyên Giác thấy hắn nôn nóng như vậy, cũng đoán được hắn một vòng chạy đến đây không ngừng nghỉ, “Giang Châu Tư tìm ngươi vì việc này?”

“.... Đúng vậy.”

“Nàng ấy ở trên đường gặp phu thê Lâm Mẫn?”

“Đúng vậy.” Tề Nhạc cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, hắn đáp “Nàng ấy nói không thể cứu người, chỉ có thể tạm chôn cất, Ly Ngọc, ta muốn đón họ về.”

Tuyên Giác chậm rãi giương mắt nhìn hắn, câu đầu tiên chàng nói là “Chuyện này không cần thiết phải báo với người nhà của ngươi.”

Trong lòng Tề Nhạc đường nhiên biết rõ, đối với loại con cháu phản bội gia tộc, bọn họ nhất định không cho phép nhặt xác an táng, hắn gật gật đầu đáp “Ta biết, chưa nói. Cho nên ta muốn mượn người của ngươi, ta định đêm nay sẽ đến Nam Hoa bên kia, nếu thuận lợi thì trước giờ mặt trời lặn ngày mai ta sẽ quay về. À đúng rồi, ta muốn mượn vị Giang cô nương kia, nàng ấy biết nơi chôn cất Cẩm cô cô.”

“Ta cũng đi.” Tuyên Giác nói.

Tề Nhạc sửng sốt “Ngươi đi làm gì? Ngươi không ở nhà bồi tiểu mỹ nhân của ngươi à?”

Tuyên Giác nhìn hắn không đáp, Tề Nhạc nghĩ là do hắn chọc phá nên Tuyên Giác đang ngượng ngùng, nên hắn thuận miệng xả vài câu “Ta biết là ta ngu, ta biết là ta ngốc, nhưng ta cũng không có khờ, lúc trước ta chọc ghẹo ngươi là đã nhìn thấy chút tâm tư kia của ngươi....”

Tuyên Giác gằng giọng ngắt lời hắn “Chúng ta cùng đi.”

“....Vâng ạ.” Tề Nhạc gật đầu như giã gạo, hắn không dám lắm lời nữa, “Càng sớm càng tốt.”

Tuyên Giác an bài người chăm sóc cho Tạ Trọng Tự xong, liền lệnh cho Bạch Đường điều người đến, một đoàn người cùng Tề Nhạc nhau đến Nam Hoa.

Đêm khuya hành động không tiện, bọn họ cũng không thể tìm thi thể trong đêm được, chỉ có thể tá túc nhờ nhà nông hộ... Lưu lại nơi này đều là những lão nhân lão nhược bệnh tàn, thân không có bạc, mới không sợ đàn thổ phỉ cướp bóc giết người.

Tuyên Giác hỏi Giang Châu Tư vài câu, cùng nàng nói về tình trạng của Tạ Trọng Tự.

Giang Châu Tư nghĩ thoáng qua sau đó đáp “Ồ, ngươi nói buổi tối nàng vẫn chưa ngửi được hương vị kia à, vậy có khả năng phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày nữa thì mới có thể khoẻ hẳn.”

Tuyên Giác gật đầu sau đó đi nghỉ ngơi. Tề Nhạc nhìn bóng lưng của chàng, hắn cân nhắc nói “Cảm xúc của Ly Ngọc không ổn lắm, hắn hẳn là không quen biết Cẩm cô cô mới đúng chứ nhỉ?”

Giang Châu Tư cảm thấy đám công tử quý tộc này lòng dạ còn nhiều lỗ hơn cái sàng nữa, ngày ngày đoán này đoán nọ, lo lắng vớ vẩn, không sợ bản thân mệt chết sao?
Nàng trợn mắt, ôm Quả Đào nhà nàng đi ngủ bù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK