• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Cũng may là tên quan binh cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, nên hắn cho rằng Tạ Trọng Tự không vui khi tiểu tức phụ của mình bị người khác nhìn thấy, cho là nàng uống một chậu giấm, vì vậy gã vỗ vỗ vai nàng, nói "Được rồi, các ngươi đi đi."

Phía trước có một tên quan binh chuẩn bị kiểm tra thêm lần nữa nói với gã, "Người cách xa vạn dặm bên trên muốn chúng ta lưu ý kiểm tra, ngươi lại để mắt ngươi ở đâu thế hả?! Mau mau đi kiểm tra những người khác đi!"

Tạ Trọng Tự nghe vậy liền nghĩ, quả nhiên Kinh Khẩu cũng bị Thị tộc khống chế.

Vùng Giang Nam thế lực rắc rối khó gỡ, trên đường đi vẫn nên cẩn thận hơn nữa.

Kinh Khẩu là thành trì với rất nhiều bến đò, nước sông cuồn cuộn đánh vào bờ, xuôi dòng mà đi, đi bốn năm ngày nữa là bọn họ có thể đến Tô Châu.

Đúng vậy, con đường chính của thành trì này đầy xe và ngựa lui tới tấp nập.

Tạ Trọng Tự không định đi thuyền xuống Tô Châu, thứ nhất đi thuyền quá mắc, nàng bây giờ nghèo đến mức không còn mồng tơi để rơi, thứ hai con thuyền bé như bàn tay nhưng lại có rất nhiều chỗ ngồi, đều là người với người, họ rất dễ bại lộ thân phận.

Nhưng nàng vẫn phải vào Kinh Khẩu nghỉ ngơi một chút, không ngủ không nghỉ cả một đêm làm nàng vô cùng mệt mỏi.

Tạ Trọng Tự đếm đếm ngân lượng còn dư, không đành lòng đến khách điếm ở, vì vậy liền mang chiếc xe ngựa tàn đi đến núi Bắc Cố.

Núi Bắc Cố cao vời vợi đứng sừng sững giữa trời đất, cuối thu những màu xanh của cây cỏ vẫn còn lác đác, du khách cùng đám văn nhân lên núi thăm thú hoặc là gân cổ hoặc là viết ra những câu thơ như chó thả rắm sau đó dán đầy lên thân cây.

Nàng tuỳ tiện lướt qua sau đó vui vẻ mà đọc, "Xa xa Bắc Cố đen xì, trên thì nhỏ dưới thì to. Nếu lật ngược Bắc Cố, dưới thì nhỏ trên thì to --- Vị huynh đài nào? Có tài?"

(Hii: Hổng hiểu nổi luôn :)))))) )

Nàng hí hửng ngâm xong liền lảm nhảm với Tuyên Giác vài câu, sau đó mới vén rèm vào trong xe, buồn ngủ nói, "Ta nghỉ ngơi một chốc, nếu ngươi buồn chán thì xuống xe đi dạo đi. Bên ngoài rất ít người."

Cẩm Quan quá bắt mắt nên bị nàng ném vào trong xe ngựa, còn bị bắt ngồi chung một chỗ với Tuyên Giác, làm cho nó thiếu chút nữa xù hết cả lông ra ngoài. Cuối cùng nó cũng chỉ có thể thành thành thật thật kẹp chặt cánh, ngoan ngoãn đứng trên giá gỗ.

Giây phút nhìn thấy Tạ Trọng Tự, nó thân thiết với nàng hệt như nhìn thấy vị cứu tinh, nhanh chóng đánh về phía nàng liền bị Tuyên Giác túm ngược lại, mặt mày nó xám tro thu trảo quay về chỗ cũ.

Tuyên Giác buông tay, trên tay chàng còn cầm một cây tiểu đao được khắc khá tinh xảo, là bán thành phẩm được khắc từ ngọc thô hôm nọ. Đêm đó tuy họ đi vội vàng, nhưng bộ dụng cụ giũa khắc đao chàng mua ở cửa hàng ngọc khí, và hai miếng ngọc thô Tạ Trọng Tự lấy được ở Khanh Nguyệt Ti chàng đều mang theo bên người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK