• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Toàn thân Tạ Trọng Tự lạnh như băng, bàn tay đang đặt sau lưng chàng cũng vô cùng lạnh lẽo.

Tuyên Giác lại cảm thấy, dù cho cách nhau một lớp quần áo không mỏng, nhưng từng vùng da thịt mà nàng chạm qua đều như lửa cháy hừng hực, nóng bỏng rồi vụt lên như pháo hoa nổ tung. Sự nóng bỏng này còn theo kinh mạch chạy khắp người, trong nháy mắt tim đập như phát cuồng, làm chàng không thở nổi.

Chàng đột nhiên nhắm chặt mắt lại.

Thị giác bị ngăn trở, ngược lại xúc giác lại càng nhạy cảm hơn.

Hô hấp chàng nhanh hơn, hơi nước lượn lờ, như có như không bao vây lấy hai người, ngũ cảm sáu thức, cái nào cũng như lửa đang cháy đổ thêm dầu.

Quả Đào cách đó không xa gào lên “Ê này.... Ngươi đè cổ tay nàng lại, nếu thấy dòng khí hỗn loạn thì dẫn vào chúng vào đan điền, sau đó tiếp tục dẫn vào cổ tay.”

Giang Châu Tư nghĩ nghĩ rồi thoái nhượng một bước nói “Quản đôi mắt ngươi cho tốt, dám nhìn loạn nơi nơi, ta liền móc tròng mắt của ngươi ra cho chim ăn!”

Tuyên Giác không muốn gây ra chướng ngại nào cho mình nên làm gì có tâm tư ngắm loạn nơi khác, chỉ dựa vào xúc giác thì đã có thể bức chàng đến phát điên rồi.

Chàng hít sâu ổn định tâm tình rồi ừ một tiếng đáp ứng, trở tay nắm lấy tay Tạ Trọng Tự tìm mạch đập, thật hỗn loạn. Chàng nâng tay điểm nhẹ vào mấy huyệt vị trên người nàng, cố gắng ép tất cả hàn độc vào bàn chân phải nơi có hình hoa mẫu đơn. Hoa mẫu đơn màu đen, ngàn cánh bung ra mềm mại sống động như thật.

Tuyên Giác biết rõ nguồn gốc hoa mẫu đơn này của Tạ Trọng Tự..... Dùng ngân châm tẩm bảy tám loại kỳ độc sau đó xăm vào vân da, lấy độc trị độc.

Đời trước có một đoạn thời gian nàng tự xăm hình hoa mẫu đơn lên cổ tay, hoa văn luôn mang màu đỏ thắm như mang điềm xấu, hệt như vết máu chẳng bao giờ khô cạn.

Cánh tay trái của Giang Châu Tư làm bằng gỗ cùng ốc vít nên tính linh hoạt không đủ, nếu dính nước sẽ cứng đờ không cử động được.Tạ Trọng Tự biết rõ sư tỷ không tiện, trong đầu nàng luôn suy nghĩ đến ý niệm này nên nàng ngoan ngoãn yên lặng không chống cự, Tuyên Giác liền dễ dàng kéo tay nàng xuống, lần mò theo xương cổ tay, cánh tay, khuỷu tay, bắp tay rồi đến vai của nàng, điểm vào những huyệt vị trên đó.

Người trong ngực mềm nhẹ như một đám mây, nàng nhu thuận nhắm mắt, mày đen như mực, môi đỏ khẽ hé, trên đuôi mắt nhuốm màu hồng đào. Ngũ quan nàng vốn tinh sảo nay lại càng diễm lệ, hệt như mỹ nhân trong bức hoạ cổ.

Tuyên Giác chỉ trợn mắt nhìn trong chốc lát, xác định Tạ Trọng Tự không có gì khác thường liền khép mi mắt lại.

Chàng do dự một lát, đầu ngón tay tiếp tục đi xuống phía dưới, mãi cho đến khi chạm vào mắt cá chân của Tạ Trọng Tự, nơi này vô cùng khác biệt với chỗ da thịt lạnh lẽo khác, nhiệt độ nơi cổ chân nàng có thể nói là vô cùng nóng bỏng, Tuyên Giác không cần cúii đầu nhìn xem cũng có thể đoán được hoa mẫu đơn kia hẳn là đã đỏ tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK