• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự vừa nhỏ giọng hỏi, Tần Vân Sam đã nghe được, nàng ta xem náo nhiệt không ngại lớn việc, lên giọng hỏi, "Mới vừa rồi Ðiện hạ hỏi, Tiên Hoàng Hậu có phải đã từng mặc bộ y phục giống thế này hay không?"

Sau đó cẩn thận thêm dầu vào lửa, "Hoà Phi nương nương vì thế nên mới tức giận sao?"

Hoàng Chức Thước trừng mắt, thầm mắng: Đồ ngu tự tìm đường chết. Lý gia nhờ bổn cung chiếu cố ngươi, bổn cung cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi việc, làm cho nàng ta toả sáng trước mặt Bệ Hạ, cũng sắp được tấn lên chức Quý Nhân, nhưng lại làm ra cái chuyện ngu dốt kiếm củi ba năm thiêu một giờ này!

Nhưng mà nàng ta nhẹ nhàng thở ra, còn may là hôm nay Bệ Hạ không có tới đây.

Ý nghĩ này vừa dâng lên, mọi người liền nghe được cách đó không xa, thái giám léo nhéo hô, "Bệ Hạ giá lâm.... Quý Phi nương nương tới...."

Tạ Trọng Tự bất động thanh sắc nhấp một ngụm nước.

Phụ Hoàng tới ngay lúc này, thực là bất ngờ quá.... Thú vị!

Diệp Trúc tầm tư ".... Thời gian đã lâu lắm rồi, nô tỳ cũng không nhớ rõ. Để nô tỳ cố gắng nhớ lại ạ."

Mà ở bên kia, Tạ Sách đã đặt chân lên hành lang, sau đó xốc rèm châu, cười vang nói, "Các nàng đang tâm sự à? Đang nói chuyện gì đấy?"

Hôm nay Tạ Sách mặc thường phục, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn tuấn lãng như cũ, giữa mày có uy nghiêm do thời gian dưỡng thành, lúc không cười, cả người toát ra uy áp của bậc Đế Vương, nhưng khi cười rộ lên khí chất lại ôn hoà đi không ít.

Chẳng qua trong cung này, dù là phi tử thân cận nhất cũng hiếm khi thấy hắn cười.

Tạ Sách quay đầu nhìn về một người, cười yêu chiều nói, "Trọng Trọng cũng ở đây à? Thời tiết không tồi, con nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút."

Mọi người hành lễ, Tạ Trọng Tự gật đầu, xem như đồng ý.

Tần Vân Sam đứng một bên rũ mắt ra hiệu cho một phi tần bên cạnh, phi tần này lập tức tiến lên nũng nịu, "Bệ Hạ, vừa rồi bọn thần thiếp đang nói đến vải vóc và y phục, mọi người đều nói váy áo hôm nay của Lý Mỹ Nhân vô cùng đẹp mắt, chỉ là nhìn có chút quen mắt....."

Tạ Sách nghe vậy, liền nhìn về phía Lý Mỹ Nhân.

Sắc mắt hắn nhất thời thay đổi.

Sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng lên tiếng, "Cởi ra."

Lý Mỹ Nhân vốn đang thẹn thùng, hy vọng có thể nghe hắn khen ngợi một câu, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã chạm phải lửa giận của Tạ Sách, nháy mắt ngốc ra.

".... Bệ Hạ?" Nàng ta ngập ngừng nói.

Tạ Sách chỉ lạnh giọng quát, "Trẫm bảo ngươi cởi ra!"

Lúc này, Diệp Trúc bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, sắc mặt trắng bệch, cúi người nói nhỏ bên tai Tạ Trọng Tự, "Điện hạ, này, y phục này, là bộ mà Hoàng Hậu nương nương mặc khi bị ám sát, giống hệt nhau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK