• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Rượu đêm qua là rượu gạo do chủ quán tự mình ủ, mới nếm thử thì vị ngọt ngào ngon miệng, đầu óc thanh tỉnh, nàng tưởng rằng nồng độ rượu không cao nên uống nhiều mấy chén. Ai ngờ tác dụng của rượu chậm, tay chân nàng mềm nhũn, sau khi về phòng đầu óc cũng quay cuồng.

Tạ Trọng Tự say rượu không mượn rượu làm càn, càng không tuỳ tiện đập phá đồ mắng người, thêm nữa sau khi say rượu cơ bản đều là Tuyên Giác chiếu cố nàng, nên những hành động nàng làm lúc say rượu chàng sẽ ngậm chặt miệng không bao giờ nói ra.

Cho nên, Tạ Trọng Tự chưa bao giờ nghe người khác nói về cái đức tính lúc nàng say rượu bao giờ.

Trong lòng nàng thấp thỏm không yên, sợ lúc mơ màng lại hồ đồ nói ra những lời thất đức không nên nói.

Nói lỡ lời còn ổn, nhiều lắm thì nàng cũng chỉ than thở khóc lóc về những thống khổ đời trước thôi, Tuyên Giác có nghe cũng nghe không hiểu.

Những lời thất đức....

Trường hợp này nàng không dám tưởng tượng ra.

Nàng cười gượng gạo nhanh chóng buông tay áo mình đang nắm chặt ra, liền nói “Xin lỗi xin lỗi.”

Ánh mắt lén lút đánh giá Tuyên Giác, những nơi trọng điểm là vành tai hay sườn mặt không thấy có dấu vết nào khả nghi.

Đột nhiên lòng Tạ Trọng Tự lộp bộp một cái. Trên khoé môi Tuyên Giác có chút sưng đỏ, mà chàng cũng vô cùng phối hợp rũ vai xoã tóc trông vô cùng uất ức, hệt như một đại cô nương bị kẻ khác chà đạp.

“Đại cô nương” thần sắc phức tạp không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Tạ Trọng Tự nhìn đi nhìn lại ba bốn lần, hết hy vọng... Nàng không có nhìn lầm a...Khoé miệng Tuyên Giác bị thương, chàng cũng không thể nào tự cắn bản thân bị thương như thế được?!

Tạ Trọng Tự do dự hỏi, “....Chuyện đó, tối hôm qua ta uống quá chén, ta không có nói những lời mạo phạm hay làm ra những hành động thất lễ phải không?!”

Tuyên Giác nhẹ nhàng quét mắt nhìn môi nàng, sau đó mới đáp “Chưa từng.”

Chàng đứng lên nói tiếp, “Sau khi Điện hạ quay về phòng liền ngủ mất. ta đi xuống bên dưới gọi bữa sáng, hỏi phu thê Lâm Mẫn về hành trình của họ. Chúng ta thay xe ngựa phải mất một ngày, tốt nhất lúc rời đi không cần đi chung với họ.”

Tạ Trọng Tự “....”

Nàng ấp úng đồng ý, đợi Tuyên Giác rời đi, nàng lấy nước lạnh rửa mặt, nỗ lực nhớ lại mọi chuyện.

Thật đúng là có vài mảnh ký ức vụn vặt nhảy ra khỏi đầu nàng.....

Môi răng dây dưa, sắc mặt Tuyên Giác đầy áp lực, cũng không biết là giận hay là kinh ngạc.

Đầu Tạ Trọng Tự đau như muốn nứt ra, cả ngày nàng đều tìm cách trốn tránh Tuyên Giác.

Lâm Mẫn lúc trẻ từng là kẻ lưu luyến tửu sắc, chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra có điểm không thích hợp, hắn làm mặt quỷ tiến đến bên tai Tạ Trọng Tự hỏi thăm “Nè nè, ngươi và phu nhân ngươi cãi nhau sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK