• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Phẩm hoạ? Sao có thể chỉ phẩm hoạ?

Quý nhân muốn kín đáo đàm luận chuyện gì, cũng sẽ không thể nào báo cho tiểu lâu la bọn họ biết được.

Việc bọn họ làm cũng chỉ là vì lương mộc mà thôi.

Chủ quản cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, vẫy vẫy tay bảo hắc y nhân nhanh chóng đi truyền tin tức.

Thành Tô Châu, những nhánh sông uốn lượn, vắt ngang đan xen như mạch máu.

Con thuyền Ô Bồng đang đón khách, người chèo thuyền móc nhẹ chiếc móc sắt vào cọc tre gần bờ, thuyền nhẹ nhàng cập bờ.

Một nam nhân từ thuyền gỗ đi xuống, trường mi thâm mục*, y phục mộc mạc, chơi đùa hai quả hạch đào làm bằng sắt trong tay, tay khác cầm quạt xếp màu xanh tím.

(*Lông mày dài, đôi mắt sâu.)

Những người chèo thuyền ở Tô Châu rất có mắt nhìn người, vừa liếc mắt liền biết áo bào này được làm từ loại vải khó có được, hắn đánh giá xem vị công tử này thuộc gia đình giàu có nào, không dám chậm trễ, dọc đường đi vô cùng ân cần chu đáo.

Quả nhiên, nam nhân tuỳ tiện lấy mấy lượng bạc vụn ra làm tiền đi thuyền, không cần trả tiền thừa lại. Người chèo thuyền vô cùng vui vẻ, nói liên tục mấy câu đại cát đại lợi nịnh hót, nhìn nam nhân đi xa.

Tô Châu hẻm cổ đông đúc, đi dọc bờ sông sẽ đi vào hẻm sâu, nếu ở trong đó đi vài vòng sẽ dễ bị lạc đường.

Nam tử như ngựa quen đường cũ, lướt qua rất nhiều hàng quán cửa tiệm, đi vào phủ viện nằm sâu trong hẻm, cũng không gõ cửa, lập tức đi vào.

Những giọt mưa nhỏ rơi lác đác ở chân trời, hắn đi qua hành lang gấp khúc uốn lượn, lúc này mới nhận ra nơi này có nhiều điểm khác biệt, sợ là dù một bức tranh chữ ở góc tường cũng là danh gia trân phẩm.

Hắn dẵm lên bậc thang dài bằng gỗ long não đi vào nhà thuỷ tạ trên mặt hồ, nhìn người đang đứng trước cửa sổ hai tay khoanh lại sau lưng là hai bức hoạ.

Người nọ trường thân ngọc lập*, eo đeo đai ngọc, tay đeo nhẫn ngọc, thanh quý ôn nhã, mái tóc đen được quan ngọc ôm lấy, vì ngày mưa nên ánh sáng bên ngoài vô cùng yếu ớt, chúng lặng lẽ hắt lên sườn mặt tinh tế như ngọc, người hệt như tiên nhân, nét mực còn sót lại trong một quyển sách cổ xưa, phong tư trác tuyệt, không dính bụi trần.

(*Thân hình thon dài tinh tế.)

Bàn tay đang vén rèm của nam nhân khẽ khựng lại, sau đó một lần nữa vươn tay vén rèm châu đang đong đưa cười nói, “Ly Ngọc, sao ngươi lại tới Tô Châu đột ngột vậy?”

Tuyên Giác quay lưng lại thưởng thức hai bức hoạ, lạnh nhạt nói, “Sao vậy? Thành Lĩnh không nghênh ta ư?”

Tề Nhạc, tự là Thành Lĩnh, con trai độc nhất của tứ phòng Tề gia.

Nói đến tứ phòng Tề gia thì cũng thật kỳ lạ, thân ở Thị tộc nhưng không có ý tiến thủ, lão gia tử đi đầu phong trào tu tiên vấn đạo, ngày thường rảnh rỗi không có việc làm thì đi đan phòng luyện đan, nghe nói đã làm bốn năm cái bếp lò nổ tung, mái nhà kiên cố cũng bị oanh tạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK