• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Đến nơi nào đó lúc đêm tối.)

Editor: Lưu Hii

"Được ạ!" Chưởng quầy đáp vô cùng dứt khoát, "Vận khí của ngài thật tốt, sắp tới Trung Thu nên du khách cũng nhiều, cũng may vẫn còn ba gian phòng. A Thần, mang các vị vào nhận phòng."

Tuyên Giác đi vài bước, thấy người phía sau không đi theo, chàng xoay người nói, "Bên ngoài nhiều người, không tiện nói chuyện. Vào trong trước đi."

Tuyên Giác đã nói như vậy, nếu Tạ Trọng Tự cự tuyệt thì có chút không biết tốt xấu, với lại nàng cũng đuối lý, vậy nên bèn nhắm mắt theo đuôi cũng vào phòng, Diệp Trúc khép cửa phòng lại, dùng nước nóng trên bàn châm cho mỗi người một ly trà nóng, sau đó chạy đi tìm tiểu nhị dặn dò, "Có nước ấm không, mang một chậu lại đây."

Mặt của điện hạ cần phải tẩy rửa.

Cả ngày hôm nay con ưng đều cắm rễ trên vai của Diệp Trúc, nó vô cùng ngoan ngoãn, tên tiểu nhị thấy nó thì bị doạ cho chết khiếp, chân run lẩy bẩy đáp "Dạ" rồi rời đi.

Diệp Trúc bật cười, mấy tháng trước nàng cũng giống tên tiểu nhị này, sợ hãi Cẩm Quan như vậy.

*

Vẫn là Tuyên Giác mở miệng trước, "Điện hạ tới Dương Châu này làm gì?"

Tạ Trọng Tự nửa thật nửa giả đáp, "Trong cung buồn chán, cung nhân lúc nào cũng đi theo vô cùng phiền, ta lại nhớ cảnh đẹp núi non Giang Nam, nên muốn đi xuống phương nam dạo một vòng."

Tuyên Giác "Bệ Hạ và Thái Tử hẳn là rất lo lắng?"

Đây là điều chắc chắn.

Bọn họ luôn cho là nàng chỉ là một tiểu nha đầu được nuông chiều lớn lên, chưa từng trãi đời.

"....." Tạ Trọng Tự bẻ bẻ ngón tay, "Tam công tử coi như chưa từng nhìn thấy ta không được sao?"

Ánh mắt Tuyên Giác trầm xuống, nói "An nguy của điện hạ bảo đảm như thế nào? Một mình ở bên ngoài không thể nào so với lúc ở trong cung. Nếu ta chưa gặp nàng thì còn được.... Nhưng một khi đã gặp, giấu giếm không báo, là tội khi quân."

Tạ Trọng Từ cưỡng từ đoạt lý nói, "Phụ Hoàng cũng không ban bố pháp lệnh bắt ta, thậm chí còn không nói rõ chuyện của ta, là ngươi đoán được, không tính. Có trách tội cũng không trách đến đầu ngươi đâu."

Diệp Trúc "...."

Còn nói rất hùng hồn, rất có lí lẽ nữa chứ...

Tuyên Giác như bị thuyết phục, lặng lẽ ngồi đó suy nghĩ.

Tạ Trọng Tự rèn sắc khi còn nóng, nàng chắp tay trước ngực, "Làm ơn, làm ơn, Tam công tử, ngươi mở một con mắt lại nhắm một con mắt đi. Cầu ngươi đấy, ta sẽ không làm bậy đâu mà."

Diệp Trúc nhìn điện hạ nhà mình không biết xấu hổ làm nũng cầu xin người ta mà há hốc mồm.

Kỹ năng làm nũng của Tạ Trọng Tự quả thực vô cùng cao tay, trên có Tạ Sách, dưới có nhóm sư huynh sư tỷ ở Quỷ cốc, đều bị bộ dáng này của nàng lừa cho không thấy lối ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK