• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tạ Trọng Tự "....." Thôi xong. Tuyên Giác sao lại ở đây???

Nàng phức tạp nhìn hai người bọn họ.

Hai người này một động một tĩnh, tao nhã tuấn tú.

Quen biết từ thuở niên thiếu...

Vì sao sau này lại trở mặt thành thù?

Tạ Trọng Tự cũng không muốn tránh mặt, hôm nay nàng dùng một sợi dây đỏ tươi để cột tóc thành búi, dải lụa phất phơ trong gió, rất bắt mắt khi đứng giữa đồng cỏ xanh mướt.

Thích Văn Lan vốn định đến đây dẫn ngựa, vừa liếc mắt đã thấy một thiếu nữ đang đứng đón gió, vô cùng kinh hỉ hô, "Tạ Trọng Tự!"

Hắn nhanh chóng bước đến, bàn tay không nặng không nhẹ vỗ vỗ vai nàng, "Hồi Kinh lúc nào sao không nói cho ta một tiếng? Sau khi ta đến bái phỏng Nhan Thư Tướng quân, mới nghe hắn nói đó. Ta thay phụ thân ta đưa thư trở về, nửa năm sau Trung Thu, ta sẽ đi đến biên cương phía tây một vòng, sau đó sẽ hồi Kinh ăn Tết luôn."

Tạ Trọng Tự lẳng lặng nhìn hắn, sau đó mới mỉm cười, "Nói thế nào đây, lúc trước ngươi còn ở Tây Bắc bồ câu đưa tin không bay đến đó được. Vị này là?"

Nàng chậm rãi đời ánh mắt về phía Tuyên Giác, như người hoàn toàn xa lạ.

Thích Văn Lan dùng khuỷu tay huých Tuyên Giác một cái, cười hì hì nói, "Huynh đệ của ta. Lão tam Tuyên gia, ca ca hắn chắc hẳn ngươi đã biết, là Tuyên Tông đấy."

Khi Tuyên Tông còn niên thiếu, đã phá mấy vụ án nan giải, ở kinh thành hung danh truyền xa.

Thậm chí hung danh còn có công hiệu "Ngăn hài tử khóc đêm".

Tạ Trọng Tự gật gật đầu.

Nàng đương nhiên biết, đời trước, nàng rất sợ Tuyên Tông, gặp mặt hai lần, mỗi lần đều trốn sau lưng của Tuyên Giác.

"Tại hạ Tuyên Giác, gặp qua Nhĩ Ngọc điện hạ." Tuyên Giác bất động thanh sắc rũ mắt mà nói.

Nhưng trong lòng như bị ngàn châm hung hăng đâm xuống, đau đớn đến không thở nổi.

Năm cuối cùng của kiếp trước, nàng vẫn như đoá mẫu đơn rực rỡ mãnh liệt, nhưng bị vây hãm trong cung điện xa hoa, héo hon từng ngày, ánh mắt đã không còn tha thiết đến những thú vui của đời người.

Chỉ khi nghe được những chuyện ngoài cung, hoặc nhìn thấy những cung nữ mới đến, nàng mới có thể mở miệng nói thêm vài câu.

Không thể so với hiện tại..... Đáy mắt hừng hực sức sống.

"Phụ thân hắn chắc hẳn ngươi cũng biết. Chính là lão già cổ hủ ngày ngày hoạnh hoẹ Hoàng Huynh ngươi đó, cái này cũng không được cái kia cũng không xong, mỗi giờ mỗi khắc hàng ngày đều muốn quản." Thích Văn Lan cười há há bổ sung, "Cho nên, đại khái ngươi cũng đoán được tính tình của tên Ly Ngọc này đi há há, so với ca ca hắn thì đỡ hơn chút chút, nhưng hắn cũng là một tiểu cổ hủ. À đúng rồi, tự của hắn là Ly Ngọc."

Tuyên Giác bất đắc dĩ "Văn Lan."

Sau đó lại thấy Tạ Trọng Tự thờ ơ gật đầu, hệt như nhìn một người xa lạ bình thường, chào hỏi "Tuyên công tử."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK