• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Tuyên gia nguyên quán ở Tô Châu, không tính "Sở gia ở Dương Châu", "Tề gia ở Tô Châu", "Giang gia ở Ứng Thiên", "Mông gia ở Lâm An" cùng với "Tần gia ở Li Giang" là năm đại Thị tộc trong vòng, thì trước đó trăm năm Tuyên gia cũng được xem là một thế gia cành lá xum xuê.

Đến thế hệ bậc cha chú của Tuyên Giác, cành lá điêu tàn, chỉ còn lại một mình Tuyên Đình, ban đầu ông làm chức quan nhỏ ở Tô Châu, sau được đề bạt lên chức Ngự Sử Đài nên cả gia đình liền dời đến Kinh Thành.

Tuyên gia gần trăm năm ở Tô Châu cũng có căn cơ, nhân mạch bằng hữu quan hệ có rất nhiều.Thậm chí, đời trước Tuyên Giác xuống phía nam, cũng giống như các công tử thế gia ở kinh thành thu mua sản nghiệp, lựa chọn hàng đầu là Tô Châu.

Mà hai nhà Tuyên Tề cũng xem như có giao hảo tốt từ nhiều thế hệ, thông gia qua lại.

Tuyên Giác đối với gia huy của Tề gia rất quen thuộc, đó là một đoá sen trắng đang nở rộ.

Năm xưa Cao Tổ vì muốn thưởng cho công thần liền lấy họ Tề làm Quốc hiệu, Tộc trưởng Tề thị vì muốn bày tỏ lòng trung thành liền lấy ngọn núi Liên Bồng lúc Cao Tổ còn trẻ đã bái sư học nghệ làm gia huy. Núi Liên Bồng bốn bề là nước, mùa hè lá sen nối nhau thẳng tắp đến tận chân trời, Tề gia liền sửa gia huy thành hoa sen, bày tỏ sơ tâm vĩnh viễn như lúc ban đầu.

Khi Tuyên Giác bắt mạch cho Lâm phu nhân thì thấy bên hông nàng đeo ngọc bài của gia tộc, chính là hoa văn phù dung xuất thuỷ* của Tề gia.

(*出水芙蓉[chūshuǐfúróng] hoa sen mới nở, chỉ vẻ đẹp thanh tú dịu dàng của người con gái)

Nếu chàng nhớ không sai thì Lâm phu nhân danh là Tề Cẩm, là người nên chết.

Li kinh phản đạo*, gả cho một vị hôn phu bị gia tộc phản đối, trong gia phả ghi là đã chết, Tề gia nói với người bên ngoài là nữ nhi này bị bệnh chết; đời trước nàng ấy có thai sau hồi phủ để thăm người thân chẳng may gặp cường đạo, phu thê cả hai người đều bỏ mạng, sau đó khi Thích Văn Lan diệt phỉ đã từng nói với chàng chuyện này, còn thổn thức rất lâu, nên Tuyên Giác có ấn tượng rất sâu.

(*离经叛道 /líjīngpàndào/ làm trái với luân thường đạo lí, chống đối lại gia đình....)

Việc đời trước không tiện nói ra, Tuyên Giác cũng chỉ có thể giải thích thân phận của nàng ấy với Tạ Trọng Tự.

Tạ Trọng Tự nhíu mày trầm ngâm, "Tề gia? Sao ngươi nhìn ra được?" Nàng thuận tay nhét túi tiền lại, xoay người đổi hướng "Đi, quay về phòng rồi nói."

Phòng khách điếm là do Lâm Mẫn coi tiền như rác thuê, không phải bạc của mình bỏ ra, Tạ Trọng Tự không thể mặt dày mà đòi hai gian phòng, cân nhắc phải trái, chỉ đành ở chung một phòng trên cùng với Tuyên Giác. Cũng may phòng khá rộng, nàng nhìn xung quanh sau đó vô cùng thành thạo trãi nệm nằm dưới sàn.

Tuyên Giác khoá cửa phòng lại, lời ít ý nhiều "Lệnh bài gia tộc. Còn nữa tốt hơn là không nên đi chung đường với bọn họ, chờ đến Tô Châu, ta an bài thoả đáng, chúng ta liền lập tức quay về Vọng Đô."

Tề gia nhiều người nhiều tai mắt lại lắm lời, Tề Cẩm tuy là con gái út nhưng lại là đích nữ của tứ phòng, tuổi còn nhỏ nhưng bối phận lại lớn, chiếu theo quan hệ thông gia của hai nhà, Tuyên Giác phải gọi nàng một tiếng cô cô. Đi cùng cô nãi nãi nũng nịu như vậy, sợ là chưa đến Tô Châu đã thu hút sự chú ý của kẻ khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK