• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lưu Hii

Ánh mắt Tạ Trọng Tự trầm xuống, thầm nghĩ: Muốn ném nồi cũng phải cử động mới được.

Nàng nhìn xung quanh một vòng, xác nhận Tuyên Giác không có ở đây, liền bước tới nói, "Náo nhiệt quá vậy? Văn Lan, Quý Phi nương nương nghe được chuyện ngươi nháo ở Đại Lý Tự này, thiếu chút nữa ngất đi rồi, ngươi kiềm chế một chút, đợi xong việc thì vào cung thăm nàng đi."

Thích Văn Lan kinh ngạc nói, "Tạ..... Nhĩ Ngọc Ðiện hạ, sao ngươi lại đến đây?"

Quan lại xung quanh vốn không biết thân phận của Tạ Trọng Tự, nghe hắn nói như vậy, lập tức hoảng hốt quỳ rạp xuống.

"Thích Quý phi sợ ngươi gây chuyện." Tạ Trọng Tự mặt không đổi sắc nói dối, "Đây là có chuyện gì vậy? Vị... Hùng đại nhân này là ai?"

Tần Phong vốn nhìn giống gấu, lưng hùm vai gấu, mới vừa rồi bị Thích Văn Lan tẩn cho một trận nhìn như béo thêm một vòng, tiếng gọi Hùng đại nhân này quả thực không bạc đãi thân hình gã.

"....." Thích Văn Lan nhịn không được phì cười thành tiếng, "Tần Phong. Thái Bộc Tự, phụ trách ngựa cho Bộ Binh."

"À...." Tạ Trọng Tự giả vờ đã biết, "Vậy, ý tứ vừa rồi của đại nhân là, là vốn dĩ ngựa đã không tốt, chứ không phải do ngươi không tận tâm tận lực?"

Mí mắt Tần Phong giật giật, gã có lý nên không có gì phải sợ, chẳng qua vị này chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng.... Gã lại vô cớ không dám nhìn thẳng vị điện hạ này, chần chờ nói, "Dạ. Thỉnh Ðiện hạ minh giám."

Tạ Trọng Tự như nghĩ tới cái gì đó, "Cái đó, trại nuôi ngựa của ngươi có phải có một con hồng liệt mã hay không? Trên trán nó còn có vết sẹo hình trăng non?"

Tần Phong làm việc cho có lệ, mặc kệ mấy con ngựa đó, nên đương nhiên là gã không rõ lắm, trái tim trong lòng gã đập thình thịch gấp rút, gã rũ mắt liếc nhìn thủ hạ.

Thủ hạ hiểu rõ ánh mắt của gã, nhưng lại không biết trong hồ lô của tiểu Ðiện hạ bán loại dược nào*, ấp úng nói "Có có có."

(*Trong lòng đang tính toán cái gì.)

"Dắt đến đây, bổn cung muốn nhìn nó một chút."

Thủ Chuyết viên ở ngoại ô, cách khá xa. Tạ Trọng Tự lên tiếng, dù cho có người cả gan chất vấn nàng, nhưng khi nàng tung lệnh bài ra, cả đám liền im bặt.

Một canh giờ sau, liệt mã có bộ lông đỏ thẫm được dắt đến. Quả thực vô cùng gầy, nhìn không ra một chút bộ dáng của hãn huyết, nó uể oải ỉu xìu, ủ rũ cụp đuôi.

Tạ Trọng Tự tiến lên, nàng vỗ vỗ cái trán của con ngựa này, con liệt mã này vốn dĩ rất khó cho con người tiếp cận thế nhưng lại không cự tuyệt nàng, có thể thấy được chỉ vừa chạy mấy chục dặm đường đã mệt muốn chết rồi.

Nàng nhướng mày hỏi, "Huyết thống có vấn đề? Ngựa không tốt?"

Tần Phong "...."

Trực giác của gã rung lên.

Quả nhiên, ngay sau đó, Tạ Trọng Tự cuốn lưỡi, tiếng huýt sao vang lên phá vỡ bầu không khí. Con liệt mã nàng cột trên cây hoè trước cửa Đại Lý Tự, nháy mắt tự tháo dây cương, lộc cộc chạy vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK