"Mấy ngày gần đây, có một tên sát nhân biến thái xuất hiện ở khu vực đường Thiên Phúc, tính đến thời điểm hiện tại đã có ba nạn nhân bị sát hại, tất cả khuôn mặt của những nạn nhân này đều bị nát bấy. Người dân trong khu vực hãy hạn chế ra ngoài và đề cao tinh thần cảnh giác đối với những kẻ khả nghi"
"Tại khu cư xá Trường Hà, một gia đình năm người đã bị giết chết, vụ thám sát vẫn đang được tiến hành điều tra, những cư xá lân cận cũng thuộc diện nguy hiểm!"
"Cao ốc Khang Trang đã xảy ra một vụ giết người lột da hết sức dã man..."
"..."
"Chuyện gì đang xảy ra tại thành phố Bắc Giang này? Dường như ngày nào cũng xảy ra dăm ba vụ án mạng ở đây vậy chứ?"
Giang Thần nằm dài bên trong căn phòng trọ, lông mày hắn nhíu lại, mắt nhìn chằm chằm vào những dòng tin nóng trong điện thoại.
"Và trước khi vụ án được phá, những cảnh báo này liên tục được truyền tải trên các phương tiện thông tin"
"Hay nói cách khác, những cảnh báo này còn nhằm vào mục đích khác, nó cố ý nhắc nhở một cách mơ hồ rằng dân chúng không nên đến gần những khu vực này, thứ được gọi là "sát nhân cuồng loạn" kia phải chăng không phải là con người?"
Tự nhiên một ý nghĩ cổ quái chợt hiện lên trong đầu hắn, nhưng đây cũng không phải là sự suy diễn vô căn cứ, bởi vì chính bản thân Giang Thần cũng đã từng trãi qua một sự kiện siêu nhiên, bằng chứng là hắn không phải người của thế giới này!
Hắn vẫn còn nhớ, kiếp trước hắn chết vì bệnh ung thư và khi hắn mở mắt tỉnh dậy thì đã trở thành một đứa trẻ lên ba, và thế giới trước mắt hắn là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Lúc đầu, Giang Thần rất háo hức, hắn cảm thấy hắn chính là người được trời chọn để tái sinh, vì vậy hắn nhất định phải đạt đến đỉnh cao của nhân loại, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện bốn phía tuyết rơi dày đặc, trên con đường phía trước thì vắng tanh không một bóng người.
May mắn làm sao, trước khi Giang Thần bị chết cóng, một cụ ông đã mang hắn về nhà, ông cụ nhìn hắn nói: gọi ta một tiếng ông nội thì từ nay về sau, đây chính là nhà của con!
Từ đó trở đi, Giang Thần cũng coi như là có người giám hộ.
Thế nhưng cách đây hai năm về trước, lúc Giang Thần vừa đậu đại học Tài Chính Kinh Tế thì ông cụ đã rời đi.
Đừng hiểu lầm, ý là ông cụ vẫn chưa chết.
Trước khi rời đi, ông cụ để lại một lá thư cùng với một tấm ngân phiếu trị giá 100 ngàn tệ, sau đó thì ông cụ rời đi, cũng không biết ông ấy đã đi về đâu.
"Mấy hôm trước khi nội bỏ đi, nội cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng, gì mà tông môn gặp nạn, chắc không phải là nội bị trúng tà nên đầu óc bị mê muội đó chứ?"
Số vụ giết người gia tăng một cách khác thường trong gần một tháng qua đã khiến Giang Thần có nhiều liên tưởng tiêu cực.
"Cộc... cộc ... cộc ..."
Đột nhiên phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giang Thần giật mình, khẽ liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
02:44 sáng!
"Đã hơn hai giờ sáng rồi, ai còn đến tìm chị Hồng vậy ta?"
Tiếng gõ cửa phát ra từ căn hộ phía đối diện, đó chính là nơi chủ nhà của Giang Thần ở, một phụ nữ hơn ba mươi với vẻ ngoài đầy quyến rũ.
"Cộc... cộc ... cộc ..."
Tiếng gõ cửa vào lúc rạng sáng giữa không gian yên tĩnh khiến nó càng trở nên lạnh lẽo và rõ ràng.
"Không biết chị Hồng gặp chuyện gì rồi? Mà cũng không chừng chính kẻ đang gõ cửa kia có vấn đề cho nên chị ấy mới không dám mở cửa cũng nên ha?"
Lắng tai nghe ngóng một lúc lâu nhưng cũng không thấy ai mở cửa, Giang Thần cau mày đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ.
Thông qua mắt mèo, hắn nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ trong bộ váy trắng, bên trên có một khối hoa văn màu đỏ sậm, cô ta vẫn đang liên tục gõ vào cửa chống trộm của căn hộ phía đối diện, dưới sự phản chiếu của ánh đèn hành lang, bàn tay dùng để gõ cửa của cô ta trông có vẻ tái nhợt.
Giang Thần luôn có cảm giác động tác của người phụ nữ này có chút kỳ lạ, lúc gõ cửa, dường như cổ tay của cô ta không hề cử động mà nguyên cả cánh tay cứ vậy di chuyển giống như động tác tay của mèo thần tài vẫy khách vậy đó!
"Khớp xương cánh tay của cô ta hình như đã bị cứng lại..."
Sau khi người phụ nữ ấy gõ cửa một lúc lâu thì đột nhiên ngừng lại, thế nhưng cô ta không bỏ đi mà lại áp sát người vào cửa chống trộm, ghé mắt nhìn vào mắt mèo, dường như đang muốn quan sát tình hình bên trong căn hộ.
"Cô ta muốn làm gì vậy?"
Hành động quái dị của người phụ nữ này khiến lòng Giang Thần dâng lên một dự cảm rất xấu.
"Tao biết mày đang có ở trong đó, mở cửa, mau mở cửa ra!"
Sau khi cô ta nhìn ngó vào bên trong thông qua mắt mèo mấy lần thì cuối cùng ả cũng gào lên, giọng nói âm u, khàn khàn cứ giống như có một cục đàm đang mắc kẹt trong cổ họng của ả vậy.
Vừa gào thét, động tác gõ cửa của ả ta cũng trở nên điên loạn hơn, cứ giống như ả ta muốn đập nát cánh cửa vậy!
Con ngươi của Giang Thần co rút lại, cảm giác không ổn kia càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Hắn đoán chắc chắn cô ta có vấn đề về thần kinh, mà cũng có thể cô ta chính là nghi phạm được đề cập đến trong những thông báo gần đây về việc có một sát nhân biến thái cuồng loạn.
Chụp lấy điện thoại, Giang Thần định bấm gọi báo cho cảnh sát thì bất ngờ một dòng tin nhắn hiện lên.
"Tuyệt đối không được mở cửa!"
Là tin nhắn của chị Hồng, Giang Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn tin hỏi lại:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy chị?"
"Thứ đang ở bên ngoài cửa kia... rất có thể không phải là con người!"
Phía bên kia, chị Hồng cũng nhanh chóng trả lời hắn.
"Tiểu Thần à, có thể cậu không biết, ở khu cư xá này của chúng ta đã từng xảy ra một chuyện rất đáng sợ, đại khái là vào khoảng một năm trước, có một cô bé sinh viên đại học tên là Tôn Phương thuê trọ một căn phòng trên tầng 4."
"Không bao lâu sau thì có một nam sinh theo về, lúc đầu ngày nào nam sinh này cũng mua điểm tâm, mua hoa hòe các thứ giống như muốn níu kéo bạn gái của mình vậy."
"Thế nhưng sau khi những việc làm này không mang lại kết quả gì, nam sinh kia bắt đầu chốt luôn ngoài cửa phòng của Tôn Phương và quát mắng rất to, chửi bới rất lâu."
"Thông qua những gì mà nam sinh kia chửi bới, mọi người cũng có thể biết được phần nào câu chuyện của hai người, theo đó thì hai người bọn họ đã yêu nhau 3 năm, sau đó Tôn Phương lại phải lòng một người đàn ông khác rất giàu có cho nên mới muốn chia tay nam sinh kia, vì vậy nên mới xảy ra chuyện này."
"Sau đó Tôn Phương đã gọi một cô bạn thân đến, cô bạn này miệng mồm lanh lợi, lời nói rất xéo sắc, cô ta đã mắng cho nam sinh kia tắt nắng không nói được lời nào mà phải cụp đuôi bỏ chạy."
"Mọi người cứ tưởng chuyện này như vậy là đã kết thúc, thế nhưng tối hôm đó nam sinh kia lại đến, hình như là đã có uống chút rượu, hắn ta không ngừng đập cửa nhà Tôn Phương, lúc này, cô bạn thân của Tôn Phương vẫn còn ở đây, cô ta lại xông ra ngoài hướng về phía nam sinh mà chửi bới om sòm, thế nhưng lần này nam sinh kia lại móc ra một cây dao."
"Cô bạn thân của Tôn Phương bị dọa cho thất kinh hồn vía nên vội vã cắm đầu chạy về phòng, thế nhưng có thể do Tôn Phương quá hoảng sợ cho nên đã vội vàng đóng sầm cửa lại, mặc kệ cho cô bạn thân bị nhốt ở bên ngoài đang gào thét cầu cứu."
"Thế là cô bạn thân của Tôn Phương bị nam sinh kia lụi cho một dao gục chết trong hành lang, nam sinh kia sau đó cũng bị cảnh sát bắt đi."
"Điều quỷ dị chính là, vào cái đêm cách hôm xảy ra vụ án mạng 7 ngày, Tôn Phương chết trong chính căn phòng trọ của mình."
"Theo lời của những người hàng xóm cùng tầng 4 với Tôn Phương kể lại, tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng gõ cửa vào đêm hôm đó, bọn họ còn nghe loáng thoáng tiếng cầu cứu của một cô gái, nhưng vấn đề ở đây là Tôn Phương chết trong chính căn phòng trọ của mình nên chắc chắn không phải cô ấy đi gõ cửa phòng người khác để cầu cứu."
"Tất cả cư dân ở khu cư xá này đều giữ chuyện này ở trong lòng, chẳng bao giờ đề cập đến nữa."
"Cậu có biết chị vừa nhìn thấy ai thông qua mắt mèo không? Chính là bạn thân của Tôn Phương đó! Chị cũng sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra gương mặt này, lúc bọn họ bắt đầu cãi vã, chị chỉ tạt ngang một lúc hà."
"Rõ ràng cô ta đã chết, vậy mà hiện tại lại đứng bên ngoài liên tục gõ cửa, Tiểu Thần à, tuyệt đối không được ra ngoài nha hông, chị đã báo cảnh sát rồi, cậu phải trốn cẩn thận đó, nếu rủi như chị có xảy ra chuyện thì cậu hãy đem tất cả những manh mối này báo cho cảnh sát nha!"
Đọc xong dòng tin nhắn, Giang Thần ngước nhìn về phía người phụ nữ đang đứng bên ngoài kia mà cảm giác một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, cô ta là một người đã chết!
Nếu nói như vậy thì mảng đỏ thẫm phía bên trên bộ váy trắng kia chẳng phải là hoa văn hình vẽ gì hết mà nó chính là máu của cô bắn ra khi bị đâm chết?
"Két..."
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh của tiếng mở cửa, Giang Thần trợn tròn mắt, hắn nhìn thấy cánh cửa của căn hộ đối diện đã bị mở ra!
"Không đúng! Nếu như chị Hồng đã biết chính xác thứ đang ở ngoài cửa kia là gì thì chắc chắc chị ấy sẽ không bao giờ mở cửa!"
Thông qua mắt mèo, Giang Thần nhìn thấy phía sau cửa chống trộm hoàn toàn không có người, có vẻ như khóa cửa đã bị một thế lực vô hình nào đó tác động đến mà mở ra.
Lúc bấy giờ, người phụ nữ trước giờ vẫn luôn quay lưng về phía Giang Thần bất ngờ quay đầu lại, trên khuôn mặt tái nhợt âm u nở một nụ cười quỷ dị để lộ ra hàm răng đỏ tươi đầy máu và vẫn còn dính lại một vài mẩu thịt vụn.
"Cô ta đến rồi! Cổ vào bên trong rồi! Rõ ràng là chị không có mở cửa thế nhưng cô ta lại có thể tiến vào trong phòng khách!"
Chị Hồng lại nhắn tin cho hắn.
Giang Thần không còn tâm trạng để quan tâm đến dòng tin nhắn này, bởi vì chỉ trong tích tắc, lúc ánh mắt của người phụ nữa kia lướt qua người hắn khiến hắn rợn cả người, tựa như con mồi đang nằm trong tầm ngắm của dã thú vậy!
Đợi đến khi người phụ nữ ấy bước hẳn vào bên trong căn hộ của chị Hồng, Giang Thần mới lấy lại tinh thần, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng vào lúc này, hắn bàng hoàng nhận ra bàn tay trái của mình lạnh như băng.
Hắn đưa tay ra phía trước quan sát một lúc, có một luồng hắc khi đang lượn lờ bao bọc cả bàn tay, cứ giống như hắn đã bị nữ quỷ kia lưu lại ấn ký vậy, nói cách khác, hắn đã bị nữ quỷ theo dõi rồi!
"Hứ, đã dẹo một lần rồi giờ lại còn muốn giết tao sao?"
Ánh mắt Giang Thần hiện lên vẻ điên cuồng, hắn vội vàng xoay người lao về phía nhà bếp, hắn định mở gas ra để khi nữ quỷ kia tiến vào thì hắn sẽ tạo ra một vụ nổ thật nghệ thuật.
Mặc dù không biết cách này có tác dụng gì không, nhưng dù sao thì cũng phải chết, với tính cách của Giang Thần thì hắn không phải là người chỉ biết ngồi chờ chết!
Thế nhưng, hắn vừa bước được hai bước thì khựng lại.
Bởi vì trong đầu Giang Thần bất ngờ vang lên giọng nói máy móc của một cô gái.
"Ting! Đã phát hiện ra một luồng khí tức bí ẩn, kích hoạt hệ thống chuyển hóa yêu."
"10%...50%...100%"
"Ting! Hệ thống hóa yêu đã được kích hoạt thành công, cộng 100 điểm quỷ khí sơ cấp."
"Quỷ hút nhân khí, yêu hút quỷ khí, có thể hút được quỷ khí nếu làm cho vật chủ bị hoang mang, quỷ khí dùng để rút thẻ bài hóa yêu."