Chỉ sợ một quyền này sẽ khiến Dương Chí lưu lại bóng ma tâm lý cả đời. Nhưng sau tiếng hét thảm, cuối cùng cậu ta cũng khôi phục tinh thần, tỉnh táo lại.
Cậu ta ném cây gậy bảo vệ trong tay đi, nghĩ đến một loạt hành động lúc trước của bản thân, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Chắc chắn là mình điên rồi, thế mà dám đuổi theo bóng người nghi là tên sát nhân lên tầng 2, còn bị nó đi theo phía sau lâu như vậy...”
“May mà Giang Thần… Á!”
Dương Chí nhìn Giang Thần một tay cầm con dao nhọn, một tay khác xuyên qua cơ thể lão bảo vệ ở trước mặt thì đột nhiên ý thực được có lẽ bản thân vẫn còn chưa an toàn.
Cậu ta lui về phía sau vài bước tựa lưng vào tường, hoảng sợ nhìn Giang Thần.
Giang Thần cảm thấy hình tượng của bản thân bây giờ có lẽ hơi dọa người, hơn nữa cậu bạn kia lại vừa mới trải qua sự kiện linh dị, vẫn nên an ủi cậu ấy một chút thì tốt hơn.
Vì vậy, hắn nở một nụ cười, trông rất tử tế.
Nhưng mà, trên mặt hắn đang bị máu văng tung tóe, cộng thêm động tác lúc này, lại kết hợp với nụ cười quỷ dị và một hàm răng trắng toát lại vô tình tạo nên một loại công kích thị giác kinh người.
Giống như một tên sát nhân biến thái vừa mới thực hiện xong vụ giết người, quay lại uy hiếp nhân chứng.
“A a a a!!!”
Dương Chí suýt nữa thì bị dọa đến phát điên, cũng may Triệu Tiểu Đông kịp thời chạy tới, giải thích một phen mới trấn an được cậu ta.
Trong quá trình này, bên tai Giang Thần vang lên tiếng nhắc nhở khiến hắn cực kỳ vui vẻ.
“Ting, hóa yêu kết thúc, chúc mừng chủ nhân kế thừa kỹ năng thiên phú: Đại Lực Ngưu Ma Quyền vĩnh viễn!
“Cuối cùng nhân phẩm của mình cũng bộc phát một lần, thật không dễ dàng.”
Hai mắt Giang Thần tỏa sáng.
Nếu chỉ xét về uy lực, thiên phú Đại Lực Ngưu Ma Quyền này không bằng Hỗn Thế Thiên Đao, nhưng lại có ưu thể là có thể sử dụng trong phạm vi rộng hơn.
Nói là quyền pháp nhưng thật ra chủ yếu là tăng lên lực bộc phát của cơ thể trong nháy mắt. Ví dụ như lúc trước hắn dùng dao nhọn giết chết quỷ âm mưu là dựa vào loại lực bộc phát này mới có thể dứt khoát lưu loát như thế.
“Hơn nữa, nếu như mình đoán không lầm, nói không chừng cái kỹ năng thiên phú này có thể sử dụng chồng lên kỹ năng thiên phú khác, đây là một trong những điểm đặc biệt của Đại Lực Ngưu Ma Quyền!”
Giang Thần hưng phấn lẩm bẩm, sau đó đưa hai người bạn học về lại khu phòng cho khách.
...
...
Lúc ba người đến nơi thì phát hiện không khí ở đây rất kỳ lạ, một đám sinh viên run rẩy chen chúc túm tụm vào nhau, hoảng sợ nhìn về phía mặt hồ phía trước.
Triệu Nhị Hổ chắn đằng trước mọi người, vẻ mặt vô cùng căng thẳng .
Dường như nơi này mới xảy ra chuyện gì đó, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giang Thần đi tới.
“Giang Thần!”
Triệu Thiến như vớ được cọng rơm cứu mạng, lon ton chạy tới, làn váy đung đưa:
“Vừa rồi xảy ra một chuyện rất khủng khiếp.”
“Một nhân viên của biệt thự từ trên cầu đi tới, đang đi thì anh ta đột nhiên ôm lấy cổ họng với vẻ mặt rất thống khổ, như thể đang bị chết đuối vậy.”
“Mặt anh ta càng ngày càng đỏ, cuối cùng ngã xuống cầu, tay chân cào loạn. Lúc đó, Triệu Nhị Hổ xông ra ngoài, nhưng cậu ấy vừa mới chạy được nửa đường thì chúng ta đã nhìn thấy một người phụ nữ ướt sũng đang bò lên từ trong hồ.”
“Sắc mặt ả ta trắng bệch, đầu tóc bù xù như cây rong, trông rất đáng sợ. Người phụ nữ hét tên ai đó rồi lao về phía bọn mình.”
“Bọn mình nghe được tiếng la hét của người phụ nữ thì đều có cảm giác nước tràn ngập trong miệng và mũi, ngạt thở sắp chết.”
“Cũng may Triệu Nhị Hổ đã quay trở lại, trên người cậu ấy tỏa ra một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, bức người phụ nữ đó trở về trong nước.”
“Đối phương xuống nước không bao lâu thì nhân viên trên cây cầu kia đã bị một bàn tay trắng bệch gầy gò kéo xuống, sau đó nước hồ nổi lên một tầng màu đỏ, tản mát ra mùi máu tươi.”
Giang Thần nghe xong đã hiểu, quỷ nước trong hồ này cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Dường như những con quỷ còn lại trong biệt thự đều có liên quan đến ả, chắc chắn con quỷ nước này rất không đơn giản.
Nhưng thực lực của Triệu Nhị Hổ thật sự rất cường hãn, không ngờ có thể bức ả trở về trong hồ, không dám đi lên hại người.
Ngay khi hắn đang cân nhắc nên đối phó với con quỷ nước này như thế nào thì Triệu Nhị Hổ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ngã tư lên núi cách đó không xa, ánh mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm:
“Ai?”
“Ha ha ha, nhãn lực tốt đấy, không nghĩ tới trong một đám sinh viên còn có cao thủ thiếu niên như mày.”
Một giọng nói khá quen thuộc với mọi người truyền đến.
Ngay sau đó một bóng người chậm rãi đến gần.
Tôn Chí Binh ở trong đám người nghiến răng hét lên:
“Trương quản gia!”
Gã có ngốc đến đâu cũng có thể nghĩ đến, chỉ sợ chuyện lạ đêm nay đều là Trịnh Thị ở sau lưng chủ đạo.
Lần này Trịnh Thiếu Minh đã chơi gã một vố!
Các sinh viên còn lại cũng sửng sốt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi:
“Mẹ kiếp! Thằng chó Trịnh Thiếu Minh!”
“Bà ngựa nó, nếu để tao gặp lại, tao nhất định phải lột da của nó ra!”
“…”
“Ha ha, các cô cậu sinh viên yên tâm đi ha, các cô cậu sẽ không còn có cơ hội được gặp lại Trịnh thiếu chủ đâu.”
Trương quản gia mỉm cười, vừa tiến lại gần, vừa lấy ra một thứ từ trong ngực.
Đó là một cái bình sứ to bằng bàn tay, khi ông ta mở nắp bình, một luồng hắc khí bay ra, hóa thành hình hài một đứa bé ở bên chân Trương quản gia.
Đứa bé này có bộ dáng dữ tợn, mạch máu màu đen trên da như ẩn như hiện, hàm răng dài nhọn hoắt, con ngươi đen như mực.
“Quỷ nô!”
Đây là một con quỷ anh, chưa phải là quỷ trưởng thành.
Sắc mặt Triệu Nhị Hổ càng âm trầm:
“Ông là người của Luyện Quỷ Tông?”
“Kẻ hèn này là Trương Hiển Hải đến từ Luyện Quỷ Tông!”
Trương quản gia đến gần đám người, quỷ nô cũng đi theo bên chân ông, trong miệng phát ra âm thanh như khóc như cười, đầu lưỡi dài nhọn liếm một cái, vui mừng nhìn một đám sinh viên.
“Giết nhiều người như vậy, không sợ Âm Tào và Đạo Minh nổi điên sao?”
Triệu Nhị Hổ lại nói.
“Âm khí bộc phát sớm, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Trương quản gia bình tĩnh nói, thong dong bước đi.
Cuộc trò chuyện của hai người họ cũng khiến một đám sinh viên nghe mà tim đập thình thịch.
Từ trong lời nói của Triệu Nhị Hổ không khó để nghe ra, dường như cậu ta cũng không nắm chắc có thể đối phó được với Trương quản gia?
“Ha ha, không nói nhảm nữa, truyền nhân của Triệu gia đúng không? Cũng đủ để tao nhận được 500 điểm tích lũy ở Ám Minh. Quỷ anh, giết hắn!
“Xèo!”
Đứa bé trên mặt đất hóa thành một đạo hắc khí, dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Triệu Nhị Hổ.
“Long Tượng Bàn Nhược, trói tà hóa ách!”
Triệu Nhị Hổ chắp tay trước ngực, miệng tụng Phật hiệu, trong đôi mắt hổ trừng trừng mơ hồ hiện lên chữ vạn màu vàng, cánh tay của cậu ta chợt phồng lên, trên nắm tay bao trùm một tầng kim quang, đấm ra một quyền.
“Ầm!”
Quỷ anh bị đập vỡ, nhưng sắc mặt Triệu Nhị Hổ lại biến đổi, cánh tay cậu đã bị cào ra bốn năm vết máu, tản mát ra hắc khí nhàn nhạt.
“Bán lệ quỷ!”
Cậu trầm giọng.
“Ha ha, mày cũng không tồi.”
Trương quản gia thoáng kinh ngạc:
“Tuổi này mà chỉ cách cấp C một bước, xem ra lúc trước tao đã đoán sai rồi, giết mày, ít nhất tao có thể đạt được 1000 điểm tích lũy!”
“Giết tôi?”
Giờ phút này, trên khuôn mặt thật thà của Triệu Nhị Hổ lại lộ ra vẻ ngang ngược hiếm thấy:
“Chẳng lẽ ông thật sự cảm thấy tiểu tử này là đối thủ của tôi?”
“Vạn loại kim quang, gia tăng thân ta!”
Triệu Nhị Hổ tiến lên một bước, cơ thể lại thêm một tầng ánh kim, đến cuối cùng, mỗi một bước đi, xương khớp của cậu ta đều phát ra tiếng ‘leng keng’ của kim loại va chạm.
“Kim Cang trừng mắt, chúng sinh cúi đầu, giết!”
Cậu nhếch miệng cười, bước đi dần biến thành chạy, mặc dù niệm Phật nhưng lại khiến người ta có cảm giác người đầy sát khí, cực kỳ tà ác!
Lần đầu tiên sắc mặt của Trương quản gia xuất hiện biến hóa:
“Đệ tử Long Tượng Tự!?”