• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần khẽ nhếch mép, bây giờ thì hắn đã có thể khẳng định chắc chắn trăm phần trăm rằng, bà thím này có vấn đề.

"Cậu à, trong nhà không có sẵn ruột già, không ấy cậu ăn món khác được không?"

Đối mặt với tình huống bị gây khó dễ như vậy nhưng bà ta vẫn tỏ ra mình là người rất tốt.

"Ừm..."

Giang Thần trầm ngâm ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

"Vậy thì bò bít tết đi!"

"Được, vậy mọi người dùng trước đi, tôi đi làm đồ ăn cho cậu đây!"

Bà thím lại xoay mình đi vào trong bếp.

Bầu không khí trên bàn ăn lúc này có chút kỳ quái.

Cả Trần Tuyết lẫn thằng bé Dương Dương đều đưa mắt nhìn Giang Thần lạ lẫm, họ không thể tưởng tượng nổi một chàng trai có dáng dấp thanh cảnh như Giang Thần lại có khẩu vị mặn đến như vậy.

Chỉ trong chốc lát, bà thím bưng một đĩa thức ăn đi ra.

Sau khi Trần Tuyết quay lại nhìn, tự nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào muốn phát nôn.

Trên đĩa là một cục thịt được áp chảo, bên ngoài vẫn còn có máu rỉ ra, đáng sợ nhất đó là cục thịt này vẫn còn da và trên miếng da đó vẫn còn mấy sợi lông tơ, cục thịt này không giống bất kỳ loại thịt nào mà Trần Tuyết từng ăn.

Bà thím mỉm cười đầy ẩn ý, đặt đĩa thịt trước mặt Giang Thần:

"Này chàng trai, tôi không biết cậu thường thích ăn như nào nên tôi chỉ áp chảo sơ khoảng 10% à, hy vọng cậu sẽ thích!"

Nói xong, bà ta liền nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thần cứ giống như muốn chứng kiến nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt hắn.

Giang Thần tiến lại gần liếc nhìn, quả nhiên hắn cau mày tỏ ý kinh tởm, hắn xua tay giống như bị món ăn này làm cho hoảng sợ.

"Ah..."

Bà thím định nói gì đó thì nghe thấy Giang Thần thở dài, nói:

"Đúng thật là quá lãng phí! Miếng thịt bò bít tết ngon như vậy mà chẳng lẽ bà thím không biết sao, ăn thịt bò bít tết thì điều quan trọng nhất là phải giữ được mùi vị của nó, nếu như chiên già lửa quá thì chẳng phải là việc dư thừa, là chuyện vẽ rắn thêm chân hay sao?"

"Aiza, rốt cuộc là bà có biết nấu ăn không vậy hả?"

Những lời này của Giang Thần khiến bà thím không thể hiểu được.

"Áp chảo sơ như vầy mà hắn còn cho rằng là quá già lửa hay sao?"

"Nếu vậy sao mi không ôm con bò sống mà gặm luôn đi?"

"Mình thấy rõ ràng là hắn ta đang cố ý gây khó dễ với mình đây mà!"

"Quỷ khí +30"

Lúc bấy giờ bà thím này đã không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt đã chuyển sang màu xanh xám trông rất khó coi.

"Được rồi, tôi không ăn đâu, mà bà thím nè, tôi nói thật thím đừng giận chứ với tay nghề nấu nướng của thím thì đến chó nó còn chê nữa đó!"

Giang Thần tiếp tục mỉa mai.

Bà thím nghiến răng ken két, mắt trợn trừng trừng nhìn hắn, mắng thầm trong bụng.

"Thằng oắt con này nếu đã không biết cách nói chuyện thì tốt nhất là câm miệng!"

"Quỷ khí +30"

"Dù sao hai người cũng đã đến đây rồi, hãy ăn chút gì đó đi!"

Bà thím cố gắng kiềm chế cơn tức giận lại, thế nhưng giọng nói đã trở nên sắc lạnh, cứ giống như nếu hôm nay hai vị khách này không chịu ăn thức ăn do bà ấy nấu thì chắc chắn không thể rời khỏi căn hộ này.

"Cũng được, vậy tôi sẽ cho bà thêm một cơ hội cuối cùng."

Giang Thần quay sang nhấc thằng bé trai lên, chỉ vào nó, nói:

"Biết chiên thịt trẻ con đúng không? Nhà không cần nó thì cũng đừng vứt nó đi mà hãy nhúng nó vào trứng, sau đó bọc lại bằng vụn bánh mì rồi đem chiên vàng hai mặt, bảo đảm đám trẻ con nhà hàng xóm cũng phải khóc vì thèm ăn món này đó nha!"

Thằng nhóc Dương Dương liếc nhìn Giang Thần, nó gần như phát khóc.

Cứ ngỡ đã gặp được hai vị cứu tinh, ngờ đâu so với sự quái dị của mẹ nó thì bọn họ còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Trần Tuyết cũng há hốc miệng, không nói nên lời.

Sắc mặt của bà thím đã hoàn toàn tái nhợt.

"Tạch...tạch..."

Bên trong căn hộ 602, ánh điện bắt đầu chập chờn chớp tắt, không khí dường như đông đặc lại, chỉ trong chớp mắt nhiệt độ trong phòng hạ xuống đột ngột, cả ba người đều cảm thấy giống như đang lạc trong hầm băng.

Trần Tuyết biến sắc:

"Oán khí nồng đậm, đây là... ác quỷ siêu cấp sao?"

"Mày ở đây để đùa cợt với tao sao?"

Gương mặt của bà thím càng ngày càng trở nên xanh ngắt, móng tay dần dần mọc dài ra, cơ thể bắt đầu uốn éo vặn vẹo một cách quái dị không tuân theo bất kỳ một quy luật khoa học nào cả, đầu lệch sang một bên, cánh tay bẻ ngược lại, cặp mắt chỉ còn lại tròng trắng.

"Cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bậy được, nhiều người đang ở đây cùng chứng kiến, bà chị à, tôi chưa bao giờ có ý định bỡn cợt chị nhưng dường như chị lại đang cố ý quyến rũ tôi! Đồng chí cảnh sát cũng đang có mặt tại đây, tôi khuyên chị không nên biết luật mà lại phạm luật nhé!"

Giang Thần tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

Những lời xằng bậy này của Giang Thần đã khiến cho bà thím kia giận đến tím người, dường như hành động của bà ta hơi chậm lại.

"Quyến rũ con mắt mày! Người khác dùng miệng để ăn cơm, còn mày thì dùng cái miệng thúi của mày để gây sự đúng không?"

"Quỷ khí +50."

"Quỷ khí +20."

"Quỷ khí..."

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên, hai mắt Giang Thần sáng rực, hắn thật sự thấy hồi hộp, từ lúc kích hoạt được hệ thống đến nay, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để có thể thu được nhiều quỷ khí nhất, đến nay thì cũng coi như đã có chút hiệu quả.

Sau đợt này, hắn đã có thể thu thập được hơn cả trăm quỷ khí.

"Đi chết đi!"

Bàn tay gầy khô đét như móng gà của nữ quỷ quét qua, móng tay dài sắc nhọn ánh lên lạnh lẽo trông rất ghê rợn.

Giang Thần cũng ra tay, hắn nhanh chóng chụp vào cổ tay của đối phương.

"Ầm!"

Khi tay của cả hai chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, điều khiến Giang Thần bất ngờ là sức mạnh của con nữ quỷ này không chênh lệch mấy so với sức mạnh hóa yêu của hắn.

"Hãy nhìn vào mắt tao!"

Trong lúc cả hai đang giằng co, giọng nói âm trầm của nữ quỷ vang lên.

Theo bản năng, Giang Thần ngẩng đầu nhìn vào hốc mắt của đối phương. Hắn nhìn thấy bóng mình ở trong đó, cũng vào lúc này, dường như có một lực quỷ dị đang từ từ kéo linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể.

"Cẩn thận, thủ đoạn của quỷ gương rất độc ác, ả sẽ chiếm lấy thân thể của anh đó!"

Trần Tuyết lập tức móc một lá bùa từ túi quần sau ra, vừa hét lớn nhằm cảnh tỉnh Giang Thần.

Giang Thần khẽ cau mày, hắn cũng không chần chừ thêm nữa.

"Yêu mãng cự lực!"

Kỹ năng thiên phú của Hồng Mãng Tinh được kích hoạt, yêu lực bộc phát, toàn bộ dồn vào cánh tay phải của Giang Thần, cánh tay của hắn bắt đầu to dần lên, sức mạnh tăng dần đến một độ nhất định, Giang Thần vung tay vả thẳng vào nữ quỷ.

Nữ quỷ đưa tay lên chống đỡ.

"Cạch" một tiếng, cánh tay ả bị đập gãy, Giang Thần lại tiếp tục dùng sức, bàn tay túm lấy bả vai của đối phương, giật mạnh.

"Pực!"

Nguyên nửa người của nữ quỷ bị xé toạc, máu thịt văng tung tóe.

Trần Tuyết chưa kịp ra tay đã sợ ngây người.

Trần Tuyết há hốc miệng kinh ngạc.

Nếu như trước đây Trần Tuyết chưa hề biết Giang Thần thì nhìn cách ra tay tàn bạo của hắn, Trần Tuyết chắc chắn khẳng định con ác quỷ giết người ở đây chính là Giang Thần!

"Ah..."

Nữ quỷ ré lên đau đớn thảm thiết.

"Quỷ gương đau đớn thấu tận tim gan, quỷ khí +95!"

Giang Thần có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn dùng yêu lực để xé xác một con quỷ, thế nhưng nó lại không bị hồn phi phách tán.

"Cẩn thận, đây là ác quỷ siêu cấp, giết nó khó hơn gấp nhiều lần so với giết một con quỷ bình thường!"

Trần Tuyết vội hét lên nhắc nhở.

Ngay sau đó, Trần Tuyết cảm giác mình đang gặp ảo giác. Thế nhưng Giang Thần lại khác, sau khi nghe Trần Tuyết nói vậy, hai mắt của hắn sáng rực lên, hắn tỏ ra phấn khích.

"Thật vậy sao? Quá... khục khục...đáng sợ!"

"Vậy cô tránh ra xa một chút đi, để tôi liều chết đánh với nó một trận!"

Dứt lời, Giang Thần xòe bàn tay túm lấy cánh tay trái của nữ quỷ, giật mạnh.

Nữ quỷ trợn trọn mắt nhìn hắn.

"Ủa, đây chính là liều chết đánh một trận sao?"

"Quỷ khí +95!"

Yêu mãng cự lực giúp cơ thể Giang Thần đang trong thời gian sử dụng sức mạnh của thẻ hóa yêu vốn đã mạnh nay lại tăng lên gấp nhiều lần, trước đây nữ quỷ còn có thể đánh nhau tay đôi với hắn nhưng giờ đây thì hoàn toàn bất lực.

Đối mặt với một gã ác quỷ hung tợn như vậy, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của nữ quỷ, ả vội vàng quay đầu lao ra hành lang, bỏ chạy.

Giang Thần phá lên cười man rợ rồi rượt theo nữ quỷ.

"Chị quỷ ơi, chị đừng có chạy mà, không phải chị muốn em nhìn vào mắt của chị hay sao? Mau dừng lại đi mà, em không những muốn nhìn vào mắt chị mà em còn muốn nhìn vào nội tạng của chị nữa kìa!"

Nghe được những lời này, Trần Tuyết vô thức liếm môi, hít sâu một hơi, có cảm giác muốn bỏ chạy, Trần Tuyết cảm thấy sợ, không biết gã thanh niên kia sau khi quay trở lại có khi nào cũng muốn nhìn thấy nội tạng của mình hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK