“Ha ha ha, sắp xong chậu này rồi, tiếp theo tôi sẽ tỉa bớt cành lá dư thừa cho em.”
Người làm vườn hài lòng nhìn tác phẩm trước mặt, đó là xác của một người phụ nữ bị cắt đứt tai và ngón tay, trên người mặc đồng phục nhân viên của biệt thự Thanh Nhã.
Sau đó ông ta quay đầu, đánh giá Triệu Thiến vài lần, dường như đang băn khoăn không biết nên biến cô thành một chậu cây như thế nào.
Triệu Thiến vốn đã khóc đến kiệt sức, cô cảm thấy hành động cắt thi thể của đối phương cũng không quá đáng sợ, dù sao khi nỗi sợ hãi đạt tới đỉnh điểm thì những gì còn lại chỉ có chết lặng.
Nhưng mà lúc này cô lại rùng mình, cơ thể càng run rẩy kịch liệt, bởi vì chỉ cần ánh mắt của người làm vườn quét đến một bộ phận nào đó trên người cô, cô lại cảm giác nơi đó như bị người ta cắt một dao, sự sợ hãi trong lòng càng lớn dần lên.
“Không... đừng... đừng làm vậy!”
Người làm vườn cầm theo chiếc kéo to bằng cánh tay của người lớn tiến đến, kéo sắt lạnh lẽo trượt theo cánh tay của Triệu Thiến, kéo xuống tận ngón tay.
Chiếc kéo khép lại từng chút một, lưỡi kéo sắc bén cắt rách làn da trắng nõn. Triệu Thiến há to miệng thở dốc một hơi ngắn ngủi, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn trên khuôn mặt tái nhợt, suýt nữa thì cô đã ngất đi vì sợ hãi.
Lạch cạch!
Người làm vườn chỉ cắt một đoạn móng tay, nhưng Triệu Thiến lại hét lên như điên:
“A—”
“A a a a !!!”
“A...”
Tiếng hét của cô chuyển từ chói tai sang khàn khàn, cổ họng dường như bị vỡ ra.
“Ha ha ha, ha ha ha ha ha!”
Người làm vườn thấy vậy thì điên cuồng cười to, một tay vuốt ve mái tóc đen dài của Triệu Thiến, tham lam hít một hơi thật sâu.
“Đừng sợ, tôi sẽ làm từng bước một, đầu tiên là móng tay, sau đó mới là ngón tay của em.”
...
Giang Thần đi tới bờ hồ mà hai người Trương Lộ đã nói, nơi Triệu Thiến đã mất tích.
Đây là một mảnh đất trống, thật sự không có gì.
“Quỷ đả tường?”
Hắn ngưng tụ yêu lực, trước mắt hiện ra một tia hắc khí, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện từng chậu cây quái dị, ở giữa cắm một cột gỗ, từng cỗ thi thể bị trói ở trên, hai chân khép lại, hai tay dang rộng, tư thế rất quỷ dị.
Nếu không có ánh sáng thì thoạt nhìn, nó thật sự trông giống như một loại cây cảnh.
Trước một đống ‘chậu cây’, một người làm vườn trung niên đang cầm một cái kéo lớn cắt móng tay cho một cô gái gần như đã suy sụp, cô gái phát ra tiếng la hét khàn khàn trong cổ họng.
“Triệu Thiến...”
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống, kiễng chân, lặng lẽ tới gần.
Hắn mới đi được vài bước, hình như người làm vườn phát hiện ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại. Trong tầm mắt của ông ta chỉ có những chậu tác phẩm, cũng không phát hiện ra điều gì khả nghi.
“Ha ha, là mình nghĩ nhiều rồi.”
Người làm vườn quay đầu lại, tiếp tục công việc.
Mà hắn không nhìn thấy, đằng sau một ‘chậu cây’ nào đó, một thanh niên đang dang rộng hai tay, ẩn nấp một cách hoàn hảo.
“Mình có thể lợi dụng những chậu cây này.”
Giang Thần nói thầm trong lòng.
Người bình thường sẽ không bao giờ có suy nghĩ điên cuồng như vậy, dù sao cái gọi là ‘chậu cây’ đều là những thi thể khủng bố!
Hắn ôm lấy một ‘chậu cây’ chậm rãi tiến về phía trước.
Giang Thần mới đi năm sáu bước, người làm vườn lại nghi hoặc quay đầu, nhưng trong tầm mắt vẫn chỉ có những ‘chậu cây’ của ông ta.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Sao luôn có cảm giác sau lưng có gì đó.”
“Người làm vườn nghi hoặc trong lòng, quỷ khí +15.”
Ông ta quan sát thêm vài lần vẫn không có kết quả, vì thế lại quay đầu, tiếp tục cắt tỉa Triệu Thiến. Lúc này, ông ta đã cắt đến móng tay của ngón tay thứ 7.
Giang Thần ôm lấy thi thể, tiếp tục di chuyển về phía trước, nếu muốn cứu người, hắn cần lặng yên không một tiếng động tiếp cận con quỷ này.
Trong quá trình này, hắn thầm niệm trong lòng.
“Hóa Yêu — Đặc Xử Sĩ!”
“Ting, ngẫu nhiên rút được thiên phú: Đại Lực Ngưu Ma Quyền.”
Lạch cạch...
Người làm vườn cuối cùng cũng cắt xong móng tay thứ 10. Ông ta mỉm cười với Triệu Thiến, nắm lấy một ngón tay của đối phương, từ từ đặt kéo lên.
Tiếp xúc với lưỡi kéo lạnh lẽo, Triệu Thiến cảm thấy da đầu tê dại, ra sức rụt tay lại, nhưng cô đang bị trói chặt, hoàn toàn không thể tránh thoát.
“Đừng... làm ơn, đừng...”
Đúng lúc này, người làm vườn đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, ông ta lập tức quay đầu, trong tầm mắt vẫn chỉ có những chậu cây.
“Thật sự là gặp quỷ, đang yên đang lành, tại sao mình lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ thật sự có gì đó đã để mắt tới mình?”
“Quỷ làm vườn căng thẳng, quỷ khí +25.”
Lần này ông ta cẩn thận xem xét, còn đếm đi đếm lại, số lượng chính xác, mỗi một chậu cây đều do bản thân tỉ mỉ chế tác, không lẫn lộn bất cứ thứ gì khác.
“Không sao, có lẽ là mình đã suy nghĩ nhiều.”
Người làm vườn nghĩ như vậy, nhưng vừa quay đầu lại, ông ta lại đột nhiên chú ý tới một chi tiết, nhất thời trong lòng cảm thấy ớn lạnh, lông tơ cả người đều dựng đứng.
“Nếu nhớ không lầm thì mình đã đặt chậu cây này ở rất xa, tại sao nó lại ở đây?”
Vừa rồi người làm vườn chỉ chú ý đến số lượng và hình dáng của chậu cây, trong nháy mắt quay đầu lại mới nghĩ đến, không biết từ lúc nào, một chậu cây đã đến sát phía sau ông ta.
“Quỷ làm vườn sởn gai ốc, quỷ khí +50.”
Người làm vườn vội vàng xoay người, nhưng lần này, ông ta trợn tròn mắt, bởi vì sau lưng ông ta có một chậu cây lớn, quan trọng nhất là, ông ta chưa từng thấy qua đối phương.
Đây không phải là chậu cây của ông ta!
“Cái quỷ gì vậy?!”
Người làm vườn sợ hãi.
Giang Thần nhếch miệng cười, hắn cũng không nói nhiều với ông ta mà rống to năm chữ:
“Đại Lực Ngưu Ma Quyền!”
Một quyền bất ngờ nện ra.
Người làm vườn chỉ kịp lấy kéo ngăn cản.
Nắm đấm đập vào kéo.
Ầm—
Lực đạo khủng bố tựa như một chiếc xe tải hạng nặng đâm tới, cơ thể của người làm vườn vặn vẹo một cách khoa trương, cong thành hình con tôm. Không chỉ vậy, Giang Thần còn bay lên đấm xuống một đấm, đập cả người đối phương xuống sàn bê tông.
Một tiếng nổ lớn vang lên, phần ngực của người làm vườn trực tiếp vỡ nát biến thành đống thịt vụn.
“Ting, quỷ làm vườn tử vong, quỷ khí +99.”
Lần này, Giang Thần không thu hoạch được nhiều quỷ khí, nhưng chủ yếu là vì cứu người, cho nên cũng không cảm thấy quá đáng tiếc.
Hắn nhìn một chút thì thấy trên người Triệu Thiến không bị thương quá nặng, chỉ là móng tay đã bị cắt, tay bị lưỡi kéo đụng phải nên có mấy vết máu, phía trên có quỷ khí nhàn nhạt.
Hắn vươn tay, yêu lực tiến vào trong cơ thể đối phương, dễ dàng xua tan quỷ khí.
Nhưng đối phương lại đần thối ra, có vẻ như cô ta thật sự đã bị dọa không hề nhẹ, lúc bị Giang Thần nắm lấy tay, cơ thể còn hoảng sợ run rẩy mấy lần, dường như vẫn còn cực kỳ sợ hãi.
“Triệu Thiến, không sao chứ? Còn nhận ra tôi là ai không?”
Giang Thần quơ quơ tay trước mắt cô, sợ cô gái này bị dọa đến phát điên.
Vẻ mặt đối phương ngốc trệ bốn năm phút, cuối cùng mới tỉnh lại, khóc ‘oa’ một tiếng.
“Giang Thần! Là cậu đã cứu tôi sao? Nó chết chưa? Nó chết rồi sao? Nó là một con quỷ! Giang Thần, cảm ơn cậu hu hu hu...”
Giang Thần gật đầu, khóc cũng không sao. Hắn cầm kéo cắt dây trói cho đối phương, cơ thể Triệu Thiến lập tức mềm nhũn ngã xuống, cũng may được hắn đỡ lấy.
“Đừng sợ, chúng ta đi qua đó trước, các bạn cùng lớp đang ở bên kia.”