Giang Thần lướt xem thông tin hơn cả tiếng đồng hồ, nguồn tin tức này lấy từ hồ sơ chuyên án của một chuyên gia tâm lý, anh ta đã tổng hợp thông tin từ phía trường học cùng với những lời trăn trối của một kỳ nhân để suy luận ra rất nhiều vấn đề.
Nó nhấn mạnh ba điều cấm kỵ khi vào trường Trung học Hướng Dương, đó là:
1. Không được nhắc đến một cái tên nào đó.
2. Không được lên sân thượng của bất kỳ một tòa nhà nào.
3. Không được vi phậm bất kỳ nội dung nào trong nội quy trường lớp.
Còn cụ thể cái tên không được nhắc đến kia là gì thì trong tài liệu lại không ghi.
Đó là do trong lần đầu tiên kỳ nhân này đến trường Trung học Hướng Dương đã nhìn thấy rất nhiều chữ "chết" khắc trên bàn học, khi anh ta cầm một vài quyển sách lên thì chỉ thấy trên đó vẽ đường nét mơ hồ của một nữ sinh.
Điều kỳ lạ hơn chính là tất cả những giấy tờ, những tài liệu trên internet của nhà trường đều bị xóa đúng tên của một nữ sinh.
Một số ít thầy cô giáo trong ban giám hiệu nhà trường lờ mờ nhớ lại dường như hồi đó quả thật là có một nữ sinh như vậy, cha mẹ của cô ấy bị chết trong một vụ tai nạn giao thông, người thân thì không liên lạc được, gia đình của nữ sinh ấy lại đang ở nhà thuê.
Đối với một cô gái vừa vào cấp hai như cô bé ấy khi gặp phải tình huống này thì đúng là lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Sau khi ban giám hiệu nhà trường bàn bạc thảo luận thì đã quyết định cấp học bổng cho cô bé để cô bé có thể tiếp tục theo học, không những vậy, nhà trường còn cho phép cô bé được ở lại kỳ túc xá cả vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Chỉ là cho dù ban giám hiệu nhà trường và tất cả giáo viên đã cố gắng nhưng họ vẫn không thể nào nhớ được họ tên của cô bé ấy là gì.
Mọi người chỉ lơ mơ nhớ rằng, dường như tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra ở trường Hướng Dương này đều bắt nguồn từ cái chết của cô bé ấy, thế nhưng cô bé ấy đã chết như thế nào thì không ai nói được.
Thế nhưng, chuyên gia vẫn đúng là chuyên gia, chỉ dựa vào những thông tin mơ hồ ấy mà anh ta vẫn có thể đưa ra một suy đoán rất hợp lý.
Vì một lý do nào đó mà cô bé ấy đã bị một nhóm học sinh ép đến mép của ban công trên sân thượng, sau đó không biết ai đó đã lén đẩy cô bé xuống khỏi sân thượng dẫn đến tử vong.
Còn lý do vì sao đám học sinh này lại làm như vậy thì còn khúc chiết hơn.
Sau khi cha mẹ của cô bé qua đời, tính cách của cô bé trở nên quái dị hơn, cô bé thường hay lẩm bẩm những lời kinh dị khiến người nghe rợn cả tóc gáy, nào là sau khi chết đi thì con người ta sẽ tỉnh lại, nào là cái chết chỉ là một sự khởi đầu.
Những học sinh ở chung trong ký túc xá càng ngày càng lãnh tránh và cô lập cô bé, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp sau đó, tất cả nữ sinh trong lớp bắt đầu cô lập cô bé này, và cũng không biết ai đã đặt cho cô bé cái biệt hiệu là "con điên", sau đó còn khắc tên của cô bé cùng với chữ "con điên" lên một số nơi trong sân trường.
Vậy là dường như toàn trường đều biết ở lớp 10/4 có một học sinh bị điên tên là XX.
Vào một đêm nọ, cô bé len lén chạy xuống vườn hoa để đốt vàng mã, hôm đó là ngày giỗ của ba mẹ cô.
Lần đó cô bị bảo vệ trực đêm bắt được và đưa đếb văn phòng để giải trình, mặc dù hoàn cảnh của cô bé thật sự rất đáng thương thế nhưng thầy chủ nhiệm buộc phải xử lý theo nội quy của nhà trường, thầy chủ nhiệm đã ghi tên cô bé vào sổ theo dõi và cảnh cáo phê bình.
Có lẽ là do trùng hợp, ngay đêm cô bé bị phê bình, một nữ sinh khá dễ thương học cùng lớp với cô bé đã bất ngờ bị viêm ruột thừa và phải đưa đi cấp cứu.
Chúng ta đều biết viêm ruột thừa thường xảy ra bất ngờ, không thể kiểm soát được, đó là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng đám học sinh kia thì không cho là vậy, cũng không biết ai đã cầm đầu phao tin rằng tất cả mọi chuyện đều do XX ngấm ngầm gieo nguyền rủa để hãm hại bạn gái kia, thường ngày XX vẫn luôn lẩm bẩm những lời khó hiểu cho nên chắc chắn có thủ đoạn để hại người.
Một hòn sỏi nhỏ đã làm nên muôn ngàn sóng gió, cuối cùng có một đám học sinh kéo XX lên sân thượng, có thể chúng chỉ muốn hù dọa để cô bé nói ra sự thật mà thôi.
Kết quả, có người nào đó không biết là vô tình hay cố ý đã đẩy XX ngã xuống từ sân thượng và gây nên chuỗi bi kịch này.
Sau khi Giang Thần đọc xong hồ sơ chuyên án, lòng hắn tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với vị chuyên gia tâm lý này, bởi vì tất cả những suy luận của anh ta đều rất logic, những phân tích về diễn biến tâm lý của trẻ con đều có cơ sở rõ ràng.
Những phán đoán này, dường như đã gất gần với chân tướng sự việc!
"Hơn nữa, ngay cả những suy luận trung gian cũng rất tỉ mỉ, tại sao ngay khi nữ sinh dễ thương kia bị bệnh thì lập tức có người liên tưởng đến việc XX ra tay hãm hại cô ta."
"Điều này có phải đã nói rõ rằng cô gái bị viêm ruột thừa kia trước đây đã đối xử không tốt với XX một số chuyện, ví dụ như chính cô ấy đã cầm đầu trong việc gọi XX là "con điên", rồi cũng chính cô ta đã khắc tên của XX đầy trường?"
Giang Thần híp mắt suy đoán, cho đến tận giờ, hắn vẫn không thể nào biết được lòng dạ của con người nó nguy hiểm đến chừng nào, nhất là sau khi đối đầu với những sự kiện linh dị gần đây.
Ác quỷ bắt nguồn từ con người, như vậy thì rốt cuộc là người ác hơn quỷ hay quỷ ác hơn người?
Ngoại trừ câu chuyện liên quan đến con ác quỷ kinh khủng kia ở trường, trong hồ sơ còn đề cấp đến một vài thứ khác nhưng Giang Thần không quá để tâm đến, do tập hồ sơ này khá dài cho nên nếu có đọc qua cũng khó lòng mà nhớ hết được, vì vậy cho nên hắn chỉ ghi nhớ một số điểm chính.
...
Ngày hôm sau Giang Thần không có tiết học cho nên hắn ngủ nướng đến trưa, dậy ăn cơm rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
Hơn 8 giờ tối, tiếng rồ ga của một chiếc xe thể thao, Trần Tuyết đến, Giang Thần xuống lầu rồi leo lên xe đi cùng Trần Tuyết.
Trường Trung học cơ sở Hướng Dương nắm ở phía nam của thành phố Giang Bắc, nơi giao nhau của khu đô thị cũ và mới, ở đây nhà cao tầng mọc lên khắp mọi nơi, đêm xuống, ánh đèn điện sáng trưng, người qua lại đông đúc, ồn ào.
Tuy nhiên, ngôi trường trung học này lại không nằm ở khu trung tâm, nếu không thì cho dù không đủ nhân lực đi chăng nữa thì vụ án này cũng không bị trì hoãn đến tận giờ.
Chiếc 911 lao vun vút trên đường hướng về vùng ngoại ô xa xôi, sau một hồi, nó dừng lại bên ngoài một công viên cũ, ở đây đang dựng rào chắn công trình đang thi công, đề phòng có người tiến vào, một ông bảo vệ già nhìn thấy bọn Giang Thần liền xách đèn pin chạy đến.
"Không được vào đây, công trình này đang thi công nên rất nguy hiểm!"
Ông bảo vệ quay về phía hai người quát lớn.
"Chào ông, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ!"
Trần Tuyết mở app Địa Ngục lên và đưa điện thoại cho ông ta xem.
Ánh mắt của ông bảo vệ càng lạnh lẽo hơn, ông ta lấy ra một vật gì đó và quét qua điện thoại của Trần Tuyết, sau khi nhận được kết quả, ông ta liền đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu quân đội.
"Hai vị vất vả rồi!"
"Ông cũng vất vả rồi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, ông cứ ngồi xuống cái ghế bên cạnh đây để nghỉ ngơi một chút đi."
Trần Tuyết đáp lời ông ta.
Ông bảo vệ già gật đầu, sau đó ông ta tiếp tục rọi đèn pin vừa đi vừa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là thói quen của quân nhân, lúc đang thi hành nhiệm vụ tuần tra canh gác, cho dù là nhiệm vụ dễ dàng hay khó thì họ vẫn luôn phải đứng gác, như vậy thì họ mới có thể giữ được tinh thần tỉnh táo cao nhất.
Hai người bọn Giang Thần đi xuyên qua công viên, xung quanh im ắng tĩnh mịch.
Sau khi băng qua công viên, bọn họ đi dọc theo con sông khoảng chừng 100 mét, ngôi trường Trung học đã hiện ra trước mắt họ.
Tường được sơn trắng, mái ngói đỏ tươi, những dãy nhà trông còn rất mới, trường Trung học Hướng Dương này được xây cách đây gần 10 năm, vẫn còn rất mới, thế nhưng vì những sự kiện linh dị liên tiếp xảy ra ở đây cho nên nó buộc bị đóng cửa.
Lúc Giang Thần và Trần Tuyết đến nơi thì đã có vài người đứng đợi sẵn.
"Hì hì, tới trễ mất tiêu rồi!"
Trần Tuyết tiến về phía bọn họ.
"Chúng tôi cũng vừa mới đến!"
Một người trong bọn họ khẽ gật đầu.
Đa số bọn họ chỉ quay đầu liếc nhìn bọn Giang Thần chứ không hề lên tiếng.
"Cậu Tần cũng chưa đến."
Không gian lại trở nên yên tĩnh, đây là lần đầu mọi người phối hợp với nhau cho nên ai nấy đều có ý dè chừng.
Sau một lúc chờ đợi, có thêm vài người lục tục kéo đến.
Trong đám người mới đến đó có cả Tần Trạch, hắn vẫn ăn mặc thường phục như mọi khi, thái độ hòa nhã, sau khi đến, hắn bắt đầu giới thiệu với mọi người.
"Hai người anh em họ của tôi đây là Tần Hải và Tần Phi Dương, bọn họ lần lượt thuộc cấp D+ và D."
Hắn chỉ tay vào người thanh niên to con và một thanh niên khác đang cầm hai thanh đoản đao.
Mọi người tỏ ra háo hức.
Có thêm một kỳ nhân cấp D+ thì cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
"Đây là Lưu Khai..."
Tần Trạch tiếp tục giới thiệu từng người từng người một.
Nếu như hắn không quen biết thì hắn sẽ nhìn đối phương và nở một nụ cười ý vị.
Giang Thần khẽ gật đầu:
"Giang Thần, cấp D."
Sau khi giới thiệu sơ qua một lượt, Giang Thần cũng đã biết được đại khái về những thành viên trong tổ đội.
Ba anh em nhà họ Tần cùng với Lưu Khai và ba người trung niên khác đang đứng đợi, thực lực của họ không mạnh lắm, chỉ có mỗi Lưu Khai cấp D+ và hai người khác thuộc cấp D.
Thế nhưng, cả ba người bọn họ đều toát ra một cổ khí tức cực kỳ hung hãn, chắc hẳn bọn họ chính là những người trở về từ cõi chết, đối với loại người này, không thể nào dựa vào cấp độ để đánh giá mức độ nguy hiểm của bọn họ được.
Tiếp theo chính là bản thân Giang Thần và Trần Tuyết.
"Còn có một mỹ nhân nhà họ Dương vẫn chưa đến, mọi người đợi thêm chút xíu nữa nhé, chúng tôi hẹn nhau lúc 8:30, cô ấy khá đúng giờ."
Tần Trạch mỉm cười nói, giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió Xuân khiến cho người khác có cảm giác người như hắn có thể thân thiết với bất cứ ai.
Thế nhưng, một trong số những người ở đây thu hút sự chú ý của Giang Thần chính là thanh niên có tên gọi là Lưu Khai và một phụ nữ trung niên khác, bọn họ cũng ngước lên nhìn Tần Trạch với ánh mắt đầy ẩn ý.
Vừa rồi trong lúc giới thiệu, Tần Trạch cũng đã nói qua, hắn đã tìm được ba người bọn họ trên app Địa Ngục, bọn họ chưa từng quen biết nhau.