Sau khi nhìn thấy 2 thẻ hóa yêu được rút ra, Giang Thần khẽ gật đầu.
Đặc Xử Sĩ thì không có gì để nói, có lẽ thực lực ngang với Dần Tướng Quân, nhưng lấy thực lực cơ sở của hắn hiện tại hóa yêu thành Đặc Xử Sĩ, chỉ sợ còn mạnh hơn một chút so với lúc hóa thành Hồng Mãng Tinh.
Ỷ Hải Long cũng không tệ.
Cũng không phải hắn đang nói về thực lực. Dựa theo miêu tả của Tây Du, đây chỉ là một tiểu yêu dưới trướng của Kim Giác Ngân Giác, thực lực cũng chỉ cỡ Dần Tướng Quân.
Chủ yếu đây là một con thủy quái, không có quá nhiều miêu tả về bản thể của nó, nhưng chắc chắn nó không phải là một con rồng. Nhưng nếu gặp phải quỷ nước thì tác dụng của nó thậm chí còn hơn cả Hỗn Thế Ma Vương!
“Ừ, 2 cái thẻ này coi như đủ dùng.”
Giang Thần lại lấy điện thoại mở app Địa Ngục lên.
Trong trận chiến trước, uy lực của Hỗn Thế Thiên Đao thật sự quá mức khủng bố. Sau khi trở về hắn mới phát hiện, oán niệm trên con dao phay đã bị đao ý sinh ra xoắn nát, trở thành sắt vụn.
Giang Thần mở trung tâm mua sắm, dự định mua một món vũ khí thích hợp.
Phù lục, quỷ khí, pháp khí, đan dược...
Trong trung tâm mua sắm có đủ loại sản phẩm, bấm vào từng sản phẩm sẽ có phần giới thiệu ngắn gọn về sản phẩm và người bán. Cái này tương tự như Taobao, đa số sản phẩm là Âm Tào và Đạo Minh phân phối, đôi khi cũng có vài gian hàng bán lẻ.
Thế nhưng nếu mua hàng thông qua app địa ngục thì phải tốn phí giao dịch tận 5% cho nên nhiều kỳ nhân đã chọn cách tự bán chui những sản phẩm chuyên biệt này.
Mặc dù việc tự bán chui những mặt hàng này có thể tránh được phí giao dịch, tuy nhiên họ rất dễ bị lừa đảo, đôi khi có những kỳ nhân còn bị lừa sắc, tống tiền.
Đương nhiên, Giang Thần lựa chọn con đường chính quy. Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ hắn còn chưa đủ mạnh, đợi sau này đủ thực lực rồi, hắn cảm thấy có thể thử chủ động bị lừa sắc, sau đó cướp sạch những người đó.
Không thể không nói, chắc chắn hệ thống lựa chọn chủ nhân không phải ngẫu nhiên.
Với tính cách của Giang Thần, thật sự rất thích hợp để chơi đùa với quỷ, dù sao ngay cả với con người mà hắn cũng muốn giở trò.
Hắn mở mục pháp khí, phía dưới được chia làm 4 phẩm cấp: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Điểm tích lũy của Giang Thần chỉ đủ mua pháp khí hạ phẩm, nhưng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì đồ có thể được gọi là pháp khí thì bản thân cũng đã rất phi phàm.
Ví dụ như quỷ khí, chỉ có những vật phẩm ẩn chứa oán niệm sâu sắc nhất của một con ác quỷ thì mới có tỉ lệ nhất định trở thành quỷ khí hạ phẩm.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Trần Tuyết cố ý nói, con dao này đã đạt đến cấp độ quỷ khí, bảo Giang Thần cất kỹ.
“Thôi kệ, chờ sau khi đi biệt thự Trịnh Thị về rồi lại chọn.”
Sau khi nhìn hồi lâu, cuối cùng Giang Thần đã lựa chọn từ bỏ, bởi vì hắn phát hiện giá cả của những pháp khí, quỷ khí hạ phẩm tốt nhất thường vượt qua 1000 điểm tích lũy.
Mà những thứ còn lại chỉ tương đương với con dao lúc trước, một khi hắn sử dụng thần thông quá mạnh thì rất có thể sẽ bị phế bỏ, tiêu hao như vậy hắn chịu không nổi.
Về phần phù lục, đan dược các loại, hắn cũng không dự định sẽ mua.
Nếu phù lục không có chân khí thôi động thì hiệu quả quá yếu.
Phần lớn đan dược hạ phẩm có tác dụng xua tan âm khí, trấn định tâm thần,… những hiệu quả này Giang Thần hoàn toàn có thể dùng yêu lực để hoàn thành, không cần thiết phải mua.
“Đáng tiếc yêu lực không thể thôi động phù lục.”
Giang Thần hơi đáng tiếc.
Hắn còn nhớ rõ phù lục màu vàng mà Trần Tuyết sử dụng, uy lực rất không tầm thường.
“Nhưng Lộc Lực Đại Tiên cũng tu Đạo pháp, không biết sau khi hóa yêu mình có thể học được kỹ xảo dùng yêu lực kích phát phù lục hay không...”
Giang Thần thì thào, hai mắt hơi sáng lên.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà chìm vào giấc ngủ say.
...
Sáng sớm hôm sau, trước cổng trường Đại học Tài chính Kinh tế Giang Bắc, cạnh cửa sổ tầng 3 của quán cà phê October, Lâm Ấu Vi cầm một quyển sách cổ xưa, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một thiếu niên đạp xe đến cổng trường, dựng xe, xách ba lô đi vào trường.
Lâm Ấu Vi nhìn theo từng chút từng chút, không biết nghĩ tới điều gì mà khóe môi cong lên.
Một con mèo trắng lắc lư trước mắt, giọng nói có chút châm chọc của Dương Thiên Thọ vang lên:
“Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, người yêu nhỏ của bồ đã vào trường rồi!”
Lâm Ấu Vi quay đầu liếc nhìn cô bạn thân, giận dữ nói:
“Nói bậy cái gì đó!”
Mặc dù cứng miệng, nhưng hai má của Lâm Ấu Vi đã ửng hồng, như thể bị người ta phát hiện ra bí mật nhỏ.
“Lâm đại tiểu thư của tôi ơi, tròng mắt của bồ sắp rớt ra ngoài rồi, còn nói mình nói bậy?”
Dương Thiên Thọ ngồi ở ghế đối diện, nửa người dưới mặc một chiếc quần tập yoga, nửa người trên mặc một chiếc áo sơ mi và áo chống nắng, đôi chân dài gác lên, mặt đầy vẻ săm soi.
“Không phải bồ thật sự thích thằng nhóc đó chứ? Rốt cuộc hắn có điểm gì tốt mà có thể khiến Lâm đại tiểu thư nhớ nhung như vậy?”
Lúc này, ngay cả Dương Thiên Thọ cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ. Hành động của Lâm Ấu Vi cực kỳ giống với đám si tình mù quáng ngoài kia, sáng sớm chạy tới đây ngồi hơn một tiếng đồng hồ chỉ để nhìn Giang Thần mười mấy giây?
Lâm Ấu Vi nhấp một ngụm cà phê:
“Đừng nói bậy, gần đây cậu ấy chọc giận Trịnh Thiếu Minh, mặc dù ba mình đã đi tìm ba Trịnh Thiếu Minh nói vài câu, nhưng những cậu ấm này đã quen với việc kiêu ngạo, nói không chừng sẽ âm thầm làm ra chuyện gì đó.”
“Cho nên, bồ đường đường là Lâm đại tiểu thư, sáng sớm không luyện khí mà chạy tới đây làm vệ sĩ cho hắn?”
Dương Thiên Thọ trêu chọc.
“Lúc trước sau khi mình bị bắt cóc thì bị bóng ma tâm lý, một thời gian rất dài không dám ra ngoài đi học. Sau đó cậu ấy ở đầu ngõ chờ mình, mỗi buổi sáng đi ra ngoài nhìn thấy cậu ấy, mình mới dám đi học.”
Đường nét khuôn mặt thanh tú của Lâm Ấu Vi hiện lên một chút hồi ức, khóe miệng bất giác nhếch lên, đó là kỷ niệm khó chịu nhất cũng khó quên nhất của cô.
“Mình nói mà, quả nhiên còn có chuyện xưa.”
Dương Thiên Thọ lẩm bẩm nói, nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại:
“Ấu Vi, mình có thể hiểu được tâm tình của bồ, nhưng dù sao hai người cũng là người của hai thế giới, tình yêu của bồ không mang đến cho hắn hạnh phúc mà chỉ mang đến tai họa!”
“Chỉ một Trịnh Thiếu Minh đã có thể khiến hắn chịu đau khổ rồi, để bồ phải tự đi bảo vệ hắn.”
“Nhưng bồ biết không, những người theo đuổi bồ tùy ý động một ngón tay thôi cũng mạnh hơn Trịnh Thiếu Minh chục lần!”
“Bồ tỉnh lại đi, người ta chỉ là ngọn cỏ ven đường thôi mà, làm sao với được mây?”
Nghe được những lời này, Lâm Ấu Vi không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ thở dài.
Không phải cô để ý đến lời của Dương Thiên Thọ, mà là nhớ tới lần trước cô tìm người quan sát thiên phú căn cốt của Giang Thần, kết quả lại quá kém, không có bất kỳ khả năng tu luyện nào.
“Âm khí bộc phát, loạn thế sắp tới, mạng người bình thường thật đúng là chỉ bằng ngọn cỏ.”
Lâm Ấu Vi than thở trong lòng.
Cô hiểu tình cảm của mình đối với Giang Thần không nhất định là tình yêu nam nữ, nhưng cô luôn nhớ kỹ ân tình của đối phương, muốn dùng tài lực của bản thân, cho dù phải trả giá nhất định, cũng phải để cho hắn bước vào giới kỳ nhân.
Cho dù thiên phú của hắn rất thấp, cô cũng dự định sẽ đi cầu sư tôn.
Nhưng kết quả quá kém đã cắt đứt mọi khả năng.
Chú ý tới sự cô đơn của Lâm Ấu Vi, Dương Thiên Thọ chuyển đề tài:
“Đúng rồi, Vi Vi, 3 ngày sau có một nhiệm vụ nhóm, bồ có đi không? Lần này là Tần Trạch dẫn đội, nghe nói Hình Ý quyền của vị Tần gia tam thiếu này đã tiểu thành, thực lực đạt tới cấp D+ đỉnh phong!”
“Hắn là một trong những nhân vật thủ lĩnh của thế hệ trẻ của thành phố Giang Bắc, từng một mình xử lý qua 3 sự kiện đơn cấp D+, thêm nhiệm vụ nhóm lần này, nói không chừng năm nay hắn có thể bái nhập Võ Tông!”
Dương Thiên Thọ lộ vẻ sùng bái.
“Có Tần Trạch ở đó, lại thêm Ấu Vi bồ, chắc chắn nhiệm vụ lần này sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa đi ra ngoài sẽ gặp thêm nhiều hào kiệt trẻ tuổi, có lẽ chỉ như vậy bồ mới phát hiện, người bình thường như ai đó không có gì tốt.”