Trên sân thể dục, Tôn Triết Minh là một con quỷ chạy bộ luôn thích kéo người khác nói chuyện phiếm, khiến người ta phải chạy mấy chục vòng cho đến khi kiệt sức, nhưng sau khi cảm nhận được sát ý từ hướng tòa nhà dạy học, lúc này lại không khỏi cảm thấy chân hơi run.
Cô giáo chủ nhiệm có quan hệ họ hàng với nữ sinh đó, mức độ khủng bố sau khi chết hoàn toàn không phải hắn ta có thể so sánh.
Tôn Triết Minh không hề nghi ngờ, nếu vừa nãy hắn đang ở trước mặt đối phương, thì chắc chắn bây giờ hắn đã bị xé thành từng mảnh.
Nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng đó, chân của hắn lại run lên, tốc độ cũng chậm lại.
“Nhanh lên bro, mới chạy có mấy vòng mà chẳng lẽ cậu đã mệt rồi sao?”
Ở phía trước, Giang Thần đang tràn đầy sức sống xoay người lại, vừa chạy vừa không ngừng vẫy tay.
Tôn Triết Minh há to miệng, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Có đánh chết hắn ta cũng không ngờ được, bản thân là một con quỷ chạy bộ, vậy mà có ngày bị người khác yêu cầu chạy nhanh lên.
“Cố lên Tôn Triết Minh! Chạy đi nào, chạy bộ cũng giống như nhân sinh, khi cậu cảm thấy bản thân không thể chạy nhanh được, điều đó có nghĩa là cậu đang leo lên một ngọn núi, khi leo đến đỉnh núi, cậu sẽ thấy được càng nhiều cảnh đep!”
“Leo lên đỉnh núi và để cả thế giới nghe thấy giọng nói cậu nào!”
Giang Thần giơ loa lớn lên, nói ra một loạt súp gà (cho tâm hồn) khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
Nhưng Tôn Triết Minh lại không nhiệt huyết nổi, hắn ta chỉ cảm thấy tai mình ù ù, sắp bị điếc đến nơi, bởi vì Giang Thần chỉa thẳng cái loa vào mặt hắn.
“Quỷ khí +60.”
“Đủ rồi, lão tử đã chịu đủ rồi!”
Tôn Triết Minh lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn xé bỏ lớp ngụy trang, oán khí màu đen tràn ngập toàn thân, vươn tay muốn tóm lấy Giang Thần.
Hắn ta đã từ bỏ việc giết người sống này bằng cách chạy bộ.
Mặc dù khi làm như vậy, hắn ta sẽ không thể nuốt trôi khí tức người sống của đối phương, chắc chắn bản thân hắn sẽ xảy ra vấn đề, nhưng hắn không chịu nổi nữa, người sống này mẹ nó quá đê tiện!
Tôn Triết Minh cảm thấy nếu bây giờ mà hắn còn không động thủ thì hắn sẽ tức đến mức biến thành quỷ điên mất.
“Ác quỷ cao cấp.”
Ánh mắt Giang Thần lóe lên, một trảo tùy ý của đối phương lại khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm.
Yêu lực dưới chân hắn bộc phát, bất ngờ lùi về phía sau.
Vụt!
Ngay khi Tôn Triết Minh vồ hụt, trên mặt hắn ta càng lộ vẻ hung tàn, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Lúc này, Giang Thần mỉm cười, quát lớn:
“Động thủ!”
“Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn; quảng tu ức kiếp, chứng ta thần thông.”
“Kim quang phù!”
Giọng nói mềm mại của Trần Tuyết vang lên, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên từ bóng tối phía sau Tôn Triết Minh.
Đôi mắt nhợt nhạt của hắn ta trừng lớn.
Khi nào có người ở sau lưng mình?
“Muốn chết!”
Tôn Triết Minh không kịp suy nghĩ, nhanh chóng xoay người lại, đôi tay ẩn chứa oán khí vồ ra, muốn lấy vết thương đổi vết thương.
Nhưng đúng lúc này, một cú đá ngang từ trong bóng tối đánh tới, phát ra âm thanh như xé gió.
“Bốp!”
Cánh tay phải của Tôn Triết Minh ngay lập tức bị dập nát, Dương Thiên Thọ hiên ngang lùi lại một bước, Trần Tuyết ở phía sau cầm một lá kim quang phù dán lên ngực Tôn Triết Minh.
“Đùng!”
Lồng ngực của hắn ta bị nổ ra một cái lỗ lớn, một thân oán khí tiêu tán hơn phân nửa.
Lúc này, Giang Thần lại lao ra từ phía sau hắn ta, lưỡi đao trong tay hắn tràn ngập yêu lực, đâm mạnh vào sau gáy đối phương, dùng sức khuấy động.
“Ting,...”
Cơ thể Tôn Triết Minh thối rữa chuyển sang màu đen, dần dần tê liệt.
Mặc dù ba người chưa bao giờ hợp tác, nhưng giống như có thần giao cách cảm, cùng nhau giải quyết một con quỷ ác cao cấp trong nháy mắt.
Đối với kỳ nhân cấp D mà nói, đây đã là một chiến tích rất tốt, cả ba người đều lộ vẻ hưng phấn.
Hai cô gái nhìn về phía Giang Thần.
Vừa nãy mặc dù nói là hợp tác, nhưng trên thực tế chủ yếu là hắn dẫn dắt tiết tấu trận chiến.
Đầu tiên, hắn dùng một vài chiêu trò khiến con quỷ khó chịu, sau đó hắn ra hiệu cho hai người lặng lẽ đến gần khi hắn rót súp gà.
Trong quá trình này, Tôn Triết Minh liên tục bị Giang Thần ồn ào quấy rối, cộng thêm tra tấn tâm lý, hoàn toàn không để ý tới hai cô gái.
Cuối cùng mới có sự hợp tác hoàn hảo như vậy!
“Giang Thần, anh thật lợi hại, giúp chúng ta giải quyết một con ác quỷ cao cấp với cái giá thấp nhất.”
Trần Tuyết không chút do dự khen ngợi.
“Hừ, đúng là tôi không nhìn ra, mặc dù thực lực của cậu bình thường, nhưng đầu óc lại không tệ.”
Dương Thiên Thọ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Trần Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Dương Thiên Thọ.
Con bé này nghiêm túc à?
Cô đã từng nhìn thấy thực lực của Giang Thần, tay không tấc sắt đuổi theo ác quỷ đỉnh cấp khắp tòa nhà, cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác áp bách lúc đó.
Nhưng lúc này đối phương không thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, hẳn là có lý do riêng, tự nhiên Trần Tuyết cũng không nói nhiều.
Cô nhìn Giang Thần:
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Nghe vậy, Dương Thiên Thọ cũng vô thức nhìn về phía Giang Thần, sau đó lại nhớ tới lúc trước cô có nói đội ngũ này là do cô chỉ huy.
Khuôn mặt không khỏi cảm thấy hơi nóng lên, cuối cùng lầm bầm nói:
“Vì công lao vừa rồi của cậu, chúng tôi sẽ tạm thời nghe cậu chỉ huy!”
Giọng điệu rất miễn cưỡng, nói xong còn quay đầu đi chỗ khác.
Giang Thần nhìn cô gái có thuôc tính ngạo kiều này (tsundere), bất đắc dĩ cười cười. Nếu tính cả hai đời thì hắn cũng đã là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, so đo với một cô bé cũng không tốt.
“Thế tôi đành cả gan chỉ huy Dương đại tiểu thư vậy.”
Sau khi cho đối phương một cái bậc thang, Giang Thần nhìn tòa nhà cô đơn duy nhất trên sân thể dục:
“Chúng ta qua đó xem đi.”
[Phòng thiết bị]
Theo Giang Thần, đây là tòa nhà đáng sợ nhất trong trường học.
Khi còn nhỏ, hắn đã từng nghe cụ già trong thôn nói một câu.
Chớ nhập quả phòng, chớ tranh với người chết.
Cái gọi là quả phòng có nghĩa là trong bán kính vài trăm mét, chỉ có duy nhất một ngôi nhà này, và ngôi nhà này chỉ có mỗi một phòng.
Một ngôi nhà như vậy, nếu không phải là người có mệnh cách vô cùng cứng cỏi thì sẽ không thể sống được. Bởi vì những ngôi nhà bình thường, nếu nửa đêm có người âm đến trú tạm, nếu họ không có ác ý thì họ sẽ tìm một căn phòng không có người sống.
Nhưng khi họ gặp được quả phòng, người âm không thể không ở chung với gia chủ.
Sau đó, chủ nhân của ngôi nhà sẽ lâm bệnh nặng.
Mà một số quả phòng quanh năm không có người ở sẽ có khả năng bị một vài thứ chiếm đóng trong thời gian dài, nếu tùy tiện tiến vào sẽ đồng nghĩa với việc giành nhà với người chết.
Tình huống này càng hung hiểm hơn, hậu quả rất đáng sợ!
“Cẩn thận, rất nhiều người đã chết trong phòng thiết bị.”
Trần Tuyết nhắc nhở.
“Ồ?”
Giang Thần nhìn cô:
“Nói cụ thể chút đi.”
Tư liệu quá dài, hắn chỉ đọc những điểm chính.
Trần Tuyết gật đầu nói:
“Lúc đầu có một nhân viên bảo vệ chết ở đây, đối phương cũng là kẻ già đời, sau khi xin vào làm bảo vệ, gã trả lại nhà mà gã thuê, lén lút lấy chìa khóa phòng thiết bị rồi tối vào trong đó ở.”
“Đến ngày thứ sáu, nhân viên bảo vệ chết không rõ nguyên nhân, bên trong cửa đầy dấu bàn tay máu, dường như gã muốn mở cửa ra, nhưng vấn đề là cửa phòng thiết bị bị khóa bằng một ổ khóa lớn từ bên ngoài, trong khi mỗi đêm sau khi nhân viên bảo vệ vào ở thì vẫn luôn để cửa mở.”
“Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với gã, nhưng kể từ đó, đã có mấy vụ mất tích trong trường, và tất cả các thi thể đều được tìm thấy ở phòng thiết bị.”
“Sau này, lại có người nói, buổi tối nếu đi ngang qua phòng thiết bị sẽ nghe thấy tiếng nói chuyện sôi nổi ở bên trong, nhưng đến khi mở cửa, bên trong lại không có người.”
“Cho nên e là ở đây không chỉ có một con quỷ, chúng ta phải cẩn thận!”
Sắc mặt Trần Tuyết ngưng trọng.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến bên ngoài phòng thiết bị.
“Cốc… cốc … cốc.”
Giang Thần bước lên phía trước, gõ cửa nói lớn:
“Có ai không? Nếu không có ai thì tôi vào đó nha!”
Sau đó hắn đợi ba giây, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Giây tiếp theo, Giang Thần mở cửa sổ bên cạnh, ném thi thể của con quỷ chạy bộ mà hắn đã kéo tới vào trong.
Hai cô gái ở phía sau nhìn mà ngây người.
Loại người chơi chiến thuật như cậu ta, lòng dạ thật bẩn thỉu.
Rõ ràng là gõ cửa, nhưng lại vào từ cửa sổ.
Không!
Cậu ta còn không tự mình đi vào, mà ném một cái xác vào, thật mẹ nó chó!
Thi thể mà Giang Thần ném vào đập xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm. Hắn lại tháo ra ổ khóa sắt, đột ngột mở cửa, chiếu đèn pin với ánh sáng cực mạnh vào bên trong, nhìn rõ cả căn phòng.
Bên trong không có người, nhưng nhiệt độ lại rất thấp.
Giang Thần ngưng tụ yêu lực vào trong mắt, nhìn thấy trên tường đầy dấu bàn tay nồng đậm oán khí, còn có dấu vết bị kéo đi.
“Thanh huy sở chiếu, chư tà độn hình.” (Nơi nào ánh sáng chiếu đến, mọi quỷ quái đều phải ẩn trốn.)
Trần Tuyết lấy ra một lá bùa, đánh vào trong phòng thiết bị.
Lá bùa bằng giấy màu vàng cháy trong không khí, sáng lên một tầng ánh sáng trắng mờ nhạt, chiếu ra dấu bàn tay trên tường, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Từ oán khí còn sót lại trên những dấu tay thì có lẽ trước đó có vài con quỷ ở nơi này, nhưng chúng đã rời đi vài giờ trước.”
Ánh mắt Trần Tuyết có chút quái dị:
“Không biết bọn chúng cùng nhau ra ngoài hại người hay là đã bị ai giải quyết nữa.”