• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi điểm danh xong, Tôn Chí Binh đẩy đẩy gọng mắt kính lên:

"Đúng rồi, tôi muốn báo với các anh chị một tin tốt, gần đây nhà trường tổ chức trao học bổng mùa hè cho sinh viên ở các khoa, và để làm được điều này thì các khoa thường phải tự quyên góp tiền, tự tìm địa điểm tổ chức."

"Phụ huynh của Trịnh Thiếu Minh là ông Trịnh Thiên Sách đã quyết định tài trợ cho khoa của chúng ta một chuyến du lịch miễn phí hai ngày tại khu nghỉ dưỡng mùa hè cao cấp của tập đoàn Trịnh Thị!"

Nghe vậy, tất cả sinh viên trong giảng đường đều hò reo phấn khích.

"Sau bữa trưa ngày mốt, chúng ta sẽ tập trung tại thao trường, chúng ta sẽ đến đó bằng xe bus đang đậu trong sân!"

"Cuối cùng, tôi đề nghị tất cả mọi người hãy cùng vỗ tay để cảm ơn Thiếu Minh!"

Tôn Chí Binh quay sang nhìn Trịnh Thiếu Minh với một ánh mắt trìu mến cùng nụ cười tươi rói nhưng chợt phát hiện sắc mặt của Trịnh Thiếu Minh trông rất khó coi, thậm chí cậu ta còn không thèm nhìn ông ta.

Ở dãy bàn phía sau, Giang Thần thoáng sửng sốt, hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sai sai.

"Theo lý mà nói, đối với người như Trịnh Thiên Sách, ông ta sẽ biết những thông tin mà những người bình thường hiếm khi biết được, ông ta thừa biết dạo gần đây tình hình an ninh không ổn lắm, vậy thì tại sao lại còn chủ động tổ chức một sự kiện có quy mô lớn như thế này..."

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, ngưng tụ yêu lực, hai con ngươi hơi nóng lên, quay sang nhìn Trịnh Thiếu Minh.

Bất giác, con ngươi Giang Thần co rút lại, hắn nhìn thấy trên vai của Trịnh Thiếu Minh có hai hắc thủ ấn, giống như bị thứ gì đó bấu vào.

"Có vấn đề..."

Hắn cau mày ngẫm nghĩ một lúc lại lắc đầu.

Mình mới gây sự với Trịnh Thiếu Minh xong, nếu như bây giờ lại khuyên mọi người đừng tham gia thì khó tránh khỏi việc bị người khác cho là nhỏ mọn.

"Được rồi, quá lắm là đến lúc đó cùng đi xem xét tình hình như nào."

Cuối cùng thì Giang Thần quyết định không xen vào chuyện của người khác, hắn không phải là đại thiện nhân, hiện tại, việc quan trọng nhất đối với hắn chính là tìm cách để tăng thực lực.

Sau khi điểm danh xong, buổi sáng hắn ở lại tiệm trà sữa nghỉ ngơi, Giang Thần dùng máy tính để tìm kiếm các thông tin về những vụ án giết người gần đây nhất.

Trịnh Thiếu Minh nói Giang Thần làm phục vụ ở tiệm trà sữa nhưng thực chất tiệm trà này chính là của Giang Thần, dù sao Giang Thần cũng là người xuyên không, mặc dù hắn không làm nên sự nghiệp to lớn gì nhưng với số vốn liếng mà Trương lão đầu để lại thì cũng đủ cho hắn mở mấy tiệm trà sữa nhỏ ở trong khuôn viên trường, hiện tại tài sản của hắn cũng có khoảng vài trăm vạn và hàng ngày hắn vẫn đang tiếp tục thu lợi từ nguồn này.

Nếu như không có nguồn thu nhập này thì hắn cũng không dám thuê nhà với giá 5 ngàn một tháng.

Dĩ nhiên, những cố gắng của hắn từ trước đến giờ vẫn không thể nào sánh được với căn hộ mà chị Hồng đã cho hắn.

Có hai tiết học vào buổi chiều.

Hơn bảy giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Giang Thần bắt taxi đến đường Thiên Phúc

Khi hắn đến nơi thì trời cũng đã tối, gần đó là một khu phố cổ, chỉ có thể nhìn thấy vài ngôi nhà còn sáng đèn.

Giang Thần nhìn lướt qua bảng thuộc tính, sau đó mới tự tin bước xuống khỏi xe.

Chủ nhân: Giang Thần

Quỷ khí: 9

Thẻ hóa yêu: Hồng Mãng Tinh, Hỗn Thế Ma Vương

Hắn tiến đến một dãy nhà, gõ cửa căn hộ số 101.

"Ai đó?"

Tiếng một cụ ông vọng ra nhưng ông cụ lại không hề mở cửa.

"Ông ơi, ông cho cháu hỏi ông có biết nhà của Trương Mỹ Mỹ ở đâu không ạ?"

Giang Thần lễ phép hỏi.

Sáng nay Giang Thần đã tìm kiếm thông tin về chuỗi án mạng *hủy dung, hắn phát hiện có rất nhiều người thảo luận về chuyện này, không những vậy còn có người tự nhận mình là cư dân thuộc khu phố Thiên Phúc, người này đã tiết lộ thông tin về cái chết của một nạn nhân nữ trước khi thảm án hủy dung xảy ra.

*Hủy dung: hủy hoại gương mặt.

Thế nhưng người này chỉ nói tên của nạn nhân và hiện trạng lúc chết của cô ta.

Cô ấy tên là Trương Mỹ Mỹ, thi thể bị hủy dung.

Nghe Giang Thần nhắc đến cái tên Trương Mỹ Mỹ, ông cụ ở bên trong im lặng một lúc rồi nói:

"Ta không biết, chưa từng nghe qua, cậu mau đi đi, gần đây ở khu này không có an toàn, coi chừng lại gặp phải chuyện không hay xảy ra!"

Ông cụ nói xong liền quay gót bước ngược vào trong.

"Liên tục phủ nhận những hai lần chứng tỏ ông ta đang che giấu sự hoảng sợ trong lòng, ông ấy chắc chắn biết cái tên này nhưng lại không dám nhắc đến nó."

Giang Thần đưa tay sờ cằm, mắt híp lại suy tư.

"Cho dù là hàng xóm đã chết đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải tránh né như vậy chứ!"

"Mình phải tìm người khác hỏi thăm một chút."

Sau đó Giang Thần lại tiếp tục gõ thêm cửa của hai căn hộ nữa, thế nhưng người bên trong vừa nghe nhắc đến cái tên Trương Mỹ Mỹ này thì giống như phạm phải điều cấm kỵ, sắc mặt lập tức thay đổi và đóng sầm cửa lại, không nói thêm bất cứ lời nào.

"Mình nhất định là tìm đúng nơi rồi, có lẽ Trương Mỹ Mỹ từng sống ở đây, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó sau khi cô ấy chết cho nên những người hàng xóm bên trong tòa nhà này mới kiêng kỵ như vậy."

Giang Thần ngẩng đầu liếc nhìn hành lang tối om, rõ ràng đang giữa đêm mùa hạ vậy mà ở đây lại rất lạnh lẽo, không những vậy còn nồng nặc mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện.

"Ở cái khu dân cư cũ kỹ này, ngay cả bảo vệ cũng không có lấy một người thì không thể nào có ai lại tiến hành khử trùng định kỳ cho toàn bộ khu vực này được."

"Vậy thì mùi thuốc khử trùng này từ đâu mà ra?"

Ôm một bụng nghi vấn, Giang Thần tiếp tục tiến lên lầu, khi đến tầng 4, thấy có nhà đang mở cửa, bên trong khung cửa sắt chống trộm được thiết kế theo kiểu cũ là một cô bé đang bưng một chén cơm đứng ăn.

"Này cô bé, sao lại vừa ăn cơm vừa nhìn ngoài hành lang vậy?"

Giang Thần nở một nụ cười hiền hòa vừa tiến lại gần vừa hỏi.

Cô bé trợn mắt liếc hắn, trách móc:

"Chú, chú đã dọa cho bạn cháu sợ rồi đó!"

"Bạn?"

Giang Thần nghi hoặc nhìn đi nhìn lại, trong cái hành lang tối tăm này làm gì có ai?

"Dạ đúng rồi đó, mới vừa rồi bạn ấy còn ở đây ăn cái gì đó, chú đi lên làm bạn ấy sợ hãi chạy đi mất tiêu rồi!"

"Dao Dao! Con đang nói chuyện với ai vậy hả?"

Ngay sau đó là một người phụ nữ đeo tạp dề đi ra, chị ta liếc nhìn Giang Thần thì nhận thấy Giang Thần là người lạ, chị ấy khẽ cau mày, hỏi:

"Trời tối rồi cậu còn đến đây làm gì vậy?"

"Dạ em đến đây để tìm người, chị có biết Trương Mỹ Mỹ không ạ?"

Nghe thấy cái tên này, mặt chị ấy liền biến sắc, chị ta vội vàng xua xua tay như đuổi ruồi:

"Không biết, cậu đi nhanh đi!"

Chị ấy vừa định đóng cửa nhưng sau đó lại thở dài, nhắc nhở:

"Nghe chị khuyên một câu, cậu hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, gần đây trong khu này không an toàn chút nào, lát nữa khi cậu trở xuống lầu, nếu nghe thấy ai hỏi "tôi có đẹp không?" thì đừng để ý đến bất cứ chuyện gì mà phải bỏ chạy thật nhanh!"

Giang Thần nhìn chị ta chằm chằm, tò mò hỏi:

"Ủa, sao vậy chị?"

"Bởi vì nếu như cậu nói cô ấy không đẹp thì cô ta sẽ nổi điên lên và chém chết cậu ngay lập tức!"

Chị ta nghiêm túc nói.

"Vậy nếu như em khen cô ấy xinh đẹp thì sao?"

"Ha ha, cậu nghĩ rằng cậu khen một người bị hủy dung là xinh đẹp thì có thể lấy được cảm tình của cô ta sao?"

Chị ấy cười một cách quỷ dị:

"Không hề nhé, không những không lấy được cảm tình của cô ta mà ngược lại cậu càng khiến cho cô ta cảm thấy tự ti, lúc đó cô ta sẽ biến cậu trở thành hình dạng khủng khiếp giống cô ta đó!"

"Rầm!"

Dứt lời, chị ấy kéo cô bé vào bên trong rồi đóng sầm cửa lại.

"Em cảm ơn chị!"

Giang Thần cúi đầu nói cảm ơn, sau đó hắn nghiên đầu quan sát mấy tờ quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ dán trên tường, đối với vụ án giết người này, ít nhiều hắn đã có suy đoán riêng của bản thân.

Giang Thần tiếp tục tiến lên tầng trên, khi hắn lên đến tầng 5, nhìn thấy cửa của một căn hộ chỉ khép hờ, bên trong thoang thoảng bốc ra mùi tanh tưởi của máu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hắn tiến tới đẩy cửa, phát hiện cánh cửa khá nặng, hắn dùng sức đẩy mạnh vào.

"Rầm!"

Một cái xác đổ ầm xuống.

Dường như người ta cố ý dựng cái xác này ở sau cánh cửa để khi có ai đó mở cửa thì sẽ lập tức chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này.

Giang Thần cũng không sợ lắm, hắn ngồi xổm xuống quan sát xác chết, đây là thi thể của một người đàn ông, trên người không hề có bất kỳ thương tích gì ngoại trừ gương mặt bị chém nát bấy.

"Người này bị người ta chém nát mặt mà chết, trước khi chết chắc chắn đã phải giãy giụa rất đau đớn khổ sở."

Giang Thần tự lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở cầu thang, không bao lâu sau thì một cô gái chạy xuống, cô ta mặc quần jeans bó sát kết hợp với áo sơ mi trắng, gương mặt thanh tú mịn màng, xinh đẹp không thua gì Lâm Ấu Vi.

Chỉ là lúc này, gương mặt cô ta tỏ ra hoảng hốt, có một vết cắn vẫn còn chảy máu trên bả vai thông qua mảng áo bị xé rách, ở nơi đó còn lất phất ẩn hiện một làn oán khí màu đen nhàn nhạt.

"Người sống?"

Vừa nhìn thấy Giang Thần, cô ta cau mày lao vội đến, kéo hắn ra khỏi căn hộ 502, sau đó vội vàng đóng sầm cửa lại.

"Muốn sống thì im miệng!"

Cô ta mở cánh cửa gỗ nằm giữa hai căn hộ, đây là phòng để van và đồng hồ nước của tòa nhà cho nên không gian rất nhỏ hẹp, chỉ có khi nào người ta cần lấy chỉ số nước thì mới vào đây.

"Vào nhanh!"

Cô ta kéo mạnh Giang Thần vào bên trong rồi đóng cửa lại, sau đó móc từ túi sau của quần jeans lấy ra một lá phù lục màu vàng rồi lầm rầm niệm chú:

"Thượng thanh che chở, động huyền che thần!"*

*Mong ơn trên phù hộ, che dấu chúng con!

Giang Thần nhìn thấy lá phù lục tỏa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, giống như ngăn cách chỗ này với thế giới bên ngoài.

"Cô..."

"Im lặng!"

Cô ta lập tức đưa tay bịt miệng của Giang Thần lại:

"Lá bùa này chỉ có thể che giấu sinh khí của người sống, nếu như anh không muốn chết thì đừng nói chuyện!"

Cô ta vừa dứt lời thì trong hàng lang đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của một người phụ nữ.

"Ha ha ha, tôi có đẹp không?"

"Đừng có chạy mà, tôi chỉ muốn biết bộ dạng của tôi bây giờ rốt cuộc là có đẹp hay không?"

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân đang từ tầng sáu đi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK