• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần nghe Triệu Nhị Hổ nói xong thì gật đầu, phất tay, dòng nước kéo theo nữ quỷ đi đến trước người hắn, đối phương há to miệng, gào thét về phía hắn.

“Trói!”

Giang Thần thi triển ‘Tiểu Tung Thủy Thuật’ để dòng nước trói chặt tay chân của nữ quỷ, sau đó hắn dùng một tay xách đối phương lên.

Mặc dù quyết định sẽ giết con quỷ này, nhưng trước đó, hắn muốn Trịnh Thiếu Minh phải trả giá cho việc làm độc ác của mình.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhị Hổ cũng hiểu được ý định của Giang Thần:

“Tà pháp mà Trương Hiển Hải dùng gọi là Thay Tử pháp (phương pháp chết thay), đưa con quỷ đến gần một đám người sống, lại dùng đồ vật che dấu khí tức của người bị theo dõi, như vậy con quỷ sẽ đi tàn sát người sống ở gần đó.”

“Mỗi lần giết chết một người sống, hận thù của quỷ đối với vật chủ sẽ giảm bớt một phần.”

“Nhưng phương pháp này có một khuyết điểm, người bị quỷ theo dõi không thể ở quá xa, cho nên chắc chắn Trịnh Thiếu Minh đang ở gần đây!”

“Đi!”

Giang Thần gật đầu, xách nữ quỷ đi về phía trước.

Triệu Nhị Hổ đuổi theo.

Bọn họ đi ngang qua đám người, khi nhìn thấy nữ quỷ khủng bố như vậy, ai cũng vội vàng lui về phía sau, chỉ có Tôn Điệp đột nhiên bịt miệng, mở to hai mắt.

Vừa lúc Giang Thần nhìn thấy cảnh này, vẫy tay với cô.

Đối phương cũng rất thông minh, hiểu được mạng của tất cả mọi người ở biệt thự đêm nay đều do hai chàng trai này cứu, nên không dám do dự mà lập tức chạy tới.

“Cô có biết nữ quỷ này không?”

“Ừmm.”

Tôn Điệp mím môi, nói với vẻ mặt phức tạp:

“Cô ấy tên là Tôn Mỹ Linh, cùng thôn với tôi, chúng tôi được người của tập đoàn Trịnh Thị chọn trúng, sau khi tham gia huấn luyện thì đến làm phục vụ ở khách sạn Trịnh Thị.”

Giang Thần biết loại chuyện này.

Khách sạn cao cấp đến một trình độ nhất định sẽ có yêu cầu cao với cơ thể và ngoại hình của nhân viên phục vụ, còn khắt khe hơn so với tuyển chọn tiếp viên hàng không, cho nên một số tập đoàn lớn sẽ có nhân viên đặc biệt đi chọn người từ khắp Cửu Châu.

Tôn Điệp và Tôn Mỹ Linh đều có ngoại hình ưa nhìn nên được chọn cũng là chuyện bình thường.

“Rồi một ngày, Tôn Mỹ Linh đột nhiên hào hứng nói với tôi rằng cô ấy được chọn làm việc trong một khu nghỉ dưỡng, tiền lương tăng hơn 2000.”

Tôn Điệp tiếp tục nói.

“Sau đó cô ấy cũng không liên lạc với tôi nữa, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì một số đơn vị làm việc của Trịnh Thị, có yêu cầu bảo mật, trước kia cũng từng có đồng nghiệp bị tịch thu điện thoại.”

“Rồi một đêm, khi đang ngủ say thì tôi bỗng cảm thấy bị ngạt mũi, khó thở, giật mình tỉnh lại thì phát hiện điện thoại di động sáng lên, trên đó có một tin nhắn dài, là cô ấy gửi tới.”

“Cô ấy kể với tôi rằng cô ấy khá may mắn, đến biệt thự không bao lâu thì gặp được thiếu gia nhà họ Trịnh, đối phương rất có phong độ, còn theo đuổi cô ấy, tặng cho cô ấy rất nhiều đồ, còn bảo giám sát viên cho cô ấy nghỉ mấy ngày.”

“Nhưng đến ngày thứ 3 thì Trịnh thiếu gia đã mất kiên nhẫn, bỏ thuốc khi mời cô ấy ăn cơm, rồi h.ã.m h.i.ế.p cô ấy.”

“Cô ấy rất sợ hãi, tìm người giám sát của biệt thự, muốn lấy lại điện thoại báo cảnh sát, nhưng đối phương vừa nghe nói vụ việc có liên quan đến Trịnh thiếu gia thì sống chết cũng không chịu giúp cô ấy.”

“Cô ấy làm ầm ĩ ở biệt thự để cho tất cả mọi người biết chuyện này. Đêm đó, người giám sát của biệt thự đã tổ chức một cuộc họp với tất cả nhân viên và tiến hành làm việc với bọn họ, sau đó, không một ai chịu lên tiếng bênh vực cô ấy.”

“Hành vi của Trịnh Thiếu Minh càng ngày càng quá đáng, cuối cùng dường như hắn ta đã chơi chán nên trói cô ấy lại, ném cô ấy xuống hồ để hù dọa, kết quả cô ấy đã bị chết đuối.”

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây trợn to mắt, nắm chặt nắm đấm, không ngờ Trịnh Thiếu Minh lại là một kẻ biến thái, có thể làm ra những chuyện kinh tởm như vậy.

“Tôi đọc xong rất sợ hãi, nếu những gì Tôn Mỹ Linh nói với tôi là thật, vậy thì cô ấy đã chết rồi, thế thì làm sao cô ấy lại có thể gửi tin nhắn đó cho tôi?”

Lúc này, Tôn Điệp đã nói với giọng run run.

“Hơn nữa, lúc ấy điện thoại di động của tôi không hiểu sao lại bị dính nước, giống như vừa được rửa vậy. Tôi còn cảm thấy hình như có một người đang đứng ở góc phòng, tôi quá sợ hãi nên dùng chăn trùm kín đầu đợi đến rạng sáng, nhìn lại điện thoại thì phát hiện tin nhắn đó đã không còn.”

“Sau đó tôi cũng tìm lãnh đạo hỏi tình hình của Tôn Mỹ Linh và nhận được câu trả lời là cô ấy rất tốt, nên tôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ đêm đó là một cơn ác mộng.”

“Không ngờ đó là sự thật, hơn nữa cô ấy còn chết ở ngay tại biệt thự Thanh Nhã!”

Tôn Điệp nhìn về phía bạn tốt ngày xưa, sắc mặt rất phức tạp, vừa thống khổ vừa hối hận, cũng xen lẫn sợ hãi.

Giang Thần nghe xong mới phản ứng lại, vết trầy xước bên ngoài dãy phòng lúc trước chỉ có một mình Tôn Điệp phát hiện, có lẽ đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là Tôn Mỹ Linh đang nhắc nhở điều gì đó.

“Hóa ra là một con quỷ còn sót lại nhân tính!”

Lúc này Triệu Nhị Hổ kinh ngạc nói:

“Giang Thần, cậu không thể giết cô ta, con quỷ này khá đặc biệt, nó rất có ích đối với Âm Tào.”

“Nói rõ xem nào.”

Giang Thần nói.

“Nói chung, tất cả hành vi của quỷ đều nhằm mục đích hại người, nhưng con quỷ nước này lại đang cố gắng nhắc nhở người bạn về chân tướng cái chết của bản thân.”

“Điều này chứng tỏ trong tiềm thức của cô ta vẫn còn tồn tại một chút nhân tính, mặc dù vẫn là quái vật, nhưng cũng là bảo vật đối với Âm Tào, khi âm sai phong loại quỷ này vào trong cơ thể, tỷ lệ tử vong sẽ giảm xuống hơn 40%!”

Nghe vậy, Giang Thần cũng hơi kinh ngạc.

Hắn đã sớm nghe nói, tỷ lệ tử vong khi trở thành âm sai cực kỳ cao, gần như 90% sẽ chết.

Nếu nhìn nữ quỷ theo hướng này thì đúng là rất đặc biệt.

“Tìm số điện thoại của phân cục Âm Tào tại thành phố Giang Bắc, bảo bọn họ phái người tới đây đi, lần này cậu thu hoạch lớn rồi!”

Triệu Nhị Hổ nhắc nhở.

Giang Thần gật đầu, mở điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ vang lên:

“Phân cục Âm Tào thành phố Giang Bắc xin chào.”

“Tôi đang ở biệt thự Thanh Nhã, có một con quỷ còn sót lại nhân tính, thuộc cấp bán lệ quỷ.”

Ở đầu dây bên kia, mắt của một nữ điều hành viên sáng lên, vui mừng nói:

“Được, tôi biết rồi! Chúng tôi sẽ cử âm sai chính thức qua đó, xin vui lòng chờ một chút!”

Giang Thần không nói địa điểm cụ thể, bởi vì lúc trước hắn đã tải mấy tấm ảnh lên app, trong đó có vị trí của nơi này.

Hắn vừa nhắc đến tên biệt thự, đầu kia đã lập tức biết nó ở đâu.

Làm xong tất cả, Giang Thần cất bước đi về phía con đường lên núi, mọi người cũng suy đoán được chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, một số người nhát gan thì đứng yên tại chỗ, còn mấy người to gan thì cắn răng đi theo.

Có Triệu Nhị Hổ ở đây, Giang Thần cũng không ngăn cản.

Hai người cùng đối phó với một nữ quỷ đã gần như bị phế thì vẫn có thể bảo đảm được an toàn cho bọn họ.

Mấy người đi tới, vừa mới rẽ vào lối lên núi đã lập tức nhìn thấy một chiếc xe RV đang đậu ở đây, bên ngoài xe dán mấy tấm phù triện, có thể che giấu khí tức của người bên trong.

“Thằng chó Trịnh Thiếu Minh đúng là biết hưởng thụ!”

Dương Chí phẫn nộ nói.

“Đúng vậy, để chúng ta ở lại biệt thự cho quỷ ăn, còn bản thân thì chạy siêu xe đến đây để hưởng thụ.”

Triệu Tiểu Đông cũng nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt mấy sinh viên khác cũng không được tốt lắm.

“Mọi người ở lại đây, đừng đến quá gần.”

Giang Thần nhắc nhở một câu rồi sải bước tiến lên, một tay kéo cửa xe, dùng sức xé nát ổ khóa, ‘ầm’ một tiếng mở cửa ra.

Bên trong xe, Trịnh Thiếu Minh đang đeo tai nghe xem phim, kinh ngạc quay đầu lại.

Đầu tiên cậu ta nhìn thấy Giang Thần, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Wow, thằng nhãi nhà mày vẫn còn sống cơ à, chú Trương, giúp tôi giết hắn!”

Nói xong thì Trịnh Thiếu Minh mới chú ý tới cánh cửa bị kéo ra một cách thô bạo, lúc này hắn chợt ý thức được, con ngươi hơi giãn ra, chỉ vào Giang Thần:

“Không đúng, mày...”

Giang Thần khẽ nở một nụ cười kỳ quái:

“Trịnh thiếu gia, mày ở đây một mình không chán sao? Tao có dẫn theo một người đẹp cho mày nè.”

“Người đẹp...”

Đáy lòng Trịnh Thiếu Minh dâng lên một loại dự cảm xấu.

Ngay sau đó, Tôn Mỹ Linh bị Giang Thần ném vào.

Nhìn thấy người phụ nữ bị mình tự tay ném xuống hồ chết đuối hơn một tháng trước, đôi mắt Trịnh Thiếu Minh trợn tròn, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin.

“Không! Chú Trương cứu tôi! Đừng...”

Gương mặt khủng bố của Tôn Mỹ Linh nhìn về phía trước, sau khi nhìn thấy Trịnh Thiếu Minh, trên người cô ả bộc phát ra oán khí cực kỳ nồng đậm.

“Trịnh Thiếu Minh! Cuối cùng tao cũng tìm được mày...”

Trong tiếng gầm giận dữ tràn đầy phẫn nộ của cô ả lại xen lẫn một chút ngữ điệu quỷ dị như khóc như cười, làm cho một đám học sinh ở xa xa nghe được mà sởn tóc gáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK