Trịnh Thiếu Minh gọi Trương quản gia lại nói vài câu, đối phương gật đầu cười tỏ ý đã hiểu, sau đó sắp xếp cho mấy nữ sinh ở trong căn phòng tốt nhất ven hồ.
Mặc dù những sinh viên còn lại cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng đây là chỗ của người ta, bọn họ cũng không thể nói nhiều, vì vậy đều tự chọn phòng của mình, hai ba người ở chung một phòng.
Giang Thần, Lý Kiệt và Triệu Nhị Hổ chọn một căn phòng bên ngoài hành lang.
Sau khi cất hành lý, Trương quản gia dẫn mọi người đi ăn tối. Nhà hàng là một ngôi nhà màu xám trắng với mái kính ở bên kia, bữa tối rất xa hoa, đủ các loại thịt rừng đặc sản miền núi.
Cơm nước xong, đám sinh viên tụm 5 tụm 3 kết đội, hào hứng đi tham quan khắp nơi.
Có người đến đình bên hồ chụp ảnh, có người dự định đi bơi, có người đi thưởng thức hoa cỏ cây cối. Khu nghỉ dưỡng rất lớn nên chỉ trong chốc lát, gần như đám sinh viên đã phân tán đi hết.
Giang Thần cũng tính đi dạo một vòng.
Hắn vừa đi ra thì quay đầu nhìn Lý Kiệt ở đằng sau:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Trên đường đi, thằng nhóc này đã trêu chọc một em gái, lúc này không đi tìm người ta tiến thêm một bước mà lại đi theo phía sau hắn, như vậy không giống phong cách của cậu ta.
“Lão Giang, nơi này có vấn đề.”
Lần này Lý Kiệt không đùa giỡn mà nghiêm mặt nói.
“Hử?”
Giang Thần hơi kinh ngạc.
Nếu Triệu Nhị Hổ nhìn ra điều gì đó thì hắn cảm thấy bình thường, nhưng Lý Kiệt chỉ là người bình thường, cậu ta có thể phát hiện ra cái gì?
“Vừa rồi, lúc tôi đi vệ sinh ở nhà hàng, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nói xì xào bán tàn của hai người. Bọn họ nói rất nhỏ, hình như đang âm mưu giết chết một người nào đó.”
“Phản ứng đầu tiên của tôi là có bạn học nào đó đang cố ý nói đùa, nhưng bọn họ tính toán chi tiết từng bước, hoàn toàn không giống như đang đùa.”
“Bọn họ nói phải đợi buổi tối sau khi tất cả mọi người ngủ say, họ sẽ lẻn vào phòng của người đó, trùm chăn lên đầu rồi dùng dao đâm vào cổ người đó”
“Tôi càng nghe càng kinh hãi, bọn họ còn nhắc tới bước phanh thây, giấu xác, thậm chí còn lên kế hoạch làm thế nào để tạo ra chứng cứ ngoại phạm.”
Lúc Lý Kiệt nói tới đây, nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của Giang Thần, không nhịn được chửi thầm một tiếng biến thái ở trong lòng.
Nghe một câu chuyện khủng khiếp như vậy mà cậu còn kích động?
“Lão Giang, có phải cậu nghĩ tôi đang bịa chuyện không?”
“Cậu kể tiếp đi.”
Giang Thần bày ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Lý Kiệt do dự một chút, miệng há hốc, khóe mắt bất giác nhảy lên nhảy lên xuống, đây là biểu hiện cực kỳ căng thẳng:
“Chuyện xảy ra tiếp theo, có thể sẽ đảo ngược nhận thức hai mươi mấy năm của cậu, lão Giang, cậu thật sự muốn nghe sao?”
Giang Thần vỗ vỗ bả vai đối phương:
“Tiểu Kiệt, cậu mau nói đi, có sóng to gió lớn gì mà bố đây chưa từng thấy qua chứ.”
Triệu Nhị Hổ cũng đi tới vỗ vỗ bả vai Lý Kiệt. Mặc dù cậu ta cũng không nói một lời nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng — bố cũng vậy.
Lý Kiệt: “...”
Hai người vào thời khắc mấu chốt chọc cười, ngược lại khiến sợ hãi trong lòng cậu giảm bớt một chút.
Lý Kiệt cắn răng, run giọng nói:
“Tôi nghe thật lâu, cuối cùng cũng nghe được tên người bọn họ muốn giết. Các cậu có biết là ai không? Là Lý Kiệt! Người mà bọn họ muốn giết là tôi!”
“Lúc ấy tôi còn chưa phát hiện ra vấn đề, ngược lại càng chắc chắn đây là trò đùa của bạn học nào đó. Tôi chạy ra ngoài, đẩy cửa phòng bên cạnh ra, bên trong lại trống rỗng!”
“Lúc ấy tôi còn tưởng là bản thân tìm nhầm phòng, nhưng nhìn thoáng qua, cả sáu phòng trong nhà vệ sinh đều mở. Tôi tìm khắp mọi ngóc ngách nhà vệ sinh, cuối cùng đưa ra một kết luận khiến tôi sởn tóc gáy —”
“Từ đầu đến cuối, vẫn luôn chỉ có một mình tôi trong nhà vệ sinh!”
“Đáng sợ nhất là tôi phát hiện trong gian phòng phía trước viết đầy những chữ chết màu đỏ. Những chữ này rất vặn vẹo, nét vẽ quái dị, giống như là có người dùng móng tay cào ra vậy.”
Lý Kiệt nói xong thì nặng nề thở dốc, vẻ mặt ngưng trọng và nghiêm túc nhìn về phía hai thằng bạn của mình.
Sau đó cậu lại nhìn thấy trong mắt hai người hiện lên vẻ hứng thú.
“Thú vị, xem ra cậu bị thứ bẩn thỉu nào đó theo dõi rồi.”
Triệu Nhị Hổ gật đầu.
“Giỏi nha, vậy mà một lần trêu chọc tận hai con quỷ, oách xà lách quá nha!”
Giang Thần giơ ngón tay cái lên.
Lý Kiệt: “???”
Cmn nói chuyện nghiêm túc được không hả?
“Hai cậu cũng cảm thấy là tôi đã đụng quỷ sao?”
Lý Kiệt trầm giọng nói.
“Chắc là vậy.”
Giang Thần gật đầu, hắn ngưng tụ yêu lực ở hai mắt, có thể nhìn thấy trên người Lý Kiệt toát ra một tia oán khí màu đen, nhưng màu sắc không đậm, cho nên vấn đề cũng không quá lớn.
“Cậu cứ yên tâm, tôi biết một chút về phương diện tróc quỷ trừ tà.”
Nghe vậy, Lý Kiệt hưng phấn mở to hai mắt:
“Tôi biết mà! Mẹ kiếp lão Giang, bình thường cậu không gì không làm được, ngay cả loại thủ đoạn này cũng biết, nhanh, mau nói cho tôi!”
“Đơn giản, hai con quỷ này nói đêm nay sẽ tới giết cậu, vậy bây giờ cậu lập tức nhảy hồ tự sát, đánh bọn họ trở tay không kịp.”
Giang Thần đề nghị.
Lý Kiệt trợn mắt há hốc mồm:
“Lão Giang, cậu còn là người sao?”
Triệu Nhị Hổ ở bên cạnh thấp giọng nói:
“Tui có một cách dễ hơn.”
Lý Kiệt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ vẫn là Nhị Hổ đáng tin cậy.
“Không phải bọn họ nói sẽ chờ cậu ngủ say rồi lặng lẽ giết chết cậu sao? Tối nay cậu đừng đi ngủ, cứ thức đến sáng, không cho bọn họ cơ hội!”
Triệu Nhị Hổ nói.
Lý Kiệt suy nghĩ một lát, cảm thấy cách này thật sự khả thi, nhưng cậu lại nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề:
“Vậy có phải chỉ cần sống sót qua đêm nay thì tôi sẽ được an toàn không?”
Triệu Nhị Hổ lắc đầu:
“Không, nếu bị quỷ quấn thân thì cả đời cũng không thoát được.”
“Nhưng cậu đừng lo lắng, chỉ cần sau này cậu không ngủ, bọn họ sẽ không thể làm hại cậu được.”
Lý Kiệt: “...”
Nếu tôi một mực không ngủ, cũng không cần chờ quỷ đến hại, bản thân sẽ tự chết trước.
Tóm lại hai người đều muốn tôi tự đi tìm chết, không để đầu người lại cho quỷ đúng không?
“Theo Nhị Hổ hoặc theo tôi, cậu không chết được.”
Giang Thần nói một câu, lại đột nhiên đi về phía trước. Hắn nhìn thấy trên cầu vòm giữa hồ nhân tạo có một nhân viên quét dọn.
Động tác của đối phương rất kỳ quái, tay cầm ở một đầu của cán chổi, vươn chổi thật dài để quét thành cầu, dường như cô ta tình nguyện tốn sức nhiều hơn cũng không muốn tới gần hồ nước.
Giang Thần đi về phía trước, Triệu Nhị Hổ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, Lý Kiệt đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ.
“Xin chào mỹ nữ, giới thiệu một chút, vị bên kia là công tử của tập đoàn Lý Thị, hắn vừa mới nói với tôi là hắn cảm thấy cô rất đẹp, hy vọng có thể làm quen một chút, nhưng đáng tiếc...”
Nghe Giang Thần nói, nữ nhân viên 20 tuổi ngẩng đầu nhìn về phía hồ, khi nhìn thấy Lý Kiệt một thân hàng hiệu, lại so sánh ngoại hình của cậu ta với ông chủ tập đoàn nổi tiếng ở thành phố Giang Bắc, trong nháy mắt nữ nhân viên đã lập tức phán đoán, đây có thể là Lý công tử thật.
“Đáng tiếc cái gì?”
Cô vội vàng hỏi.
“Ai, đáng tiếc nhìn cách cô quét dọn, hình như có vẻ không được thông minh cho lắm.”
Giang Thần thở dài.
“À là chuyện này hả?”
Nữ nhân viên không tức giận, mà giải thích:
“Đây là có nguyên nhân. Anh biết không, có một người phụ nữ đã từng chết trong hồ này, từ đó về sau, trong biệt thự lại có vài người rơi xuống hồ rồi chết đuối không giải thích được. Tất cả mọi người đều nói là có quỷ ám!”
“Đúng rồi, anh có thể đưa WeChat của tôi cho Lý thiếu gia không?”
Giang Thần gật đầu, hắn không thể không bỏ ra gì mà tay không bắt sói, nếu muốn moi một chút tin tức hữu dụng thì cần phải hi sinh Lý Kiệt.
Nói xong hắn mở điện thoại di động ra, đối phương cũng đưa qua mã QR.
“Lý thiếu gia thật sự khen tôi đẹp sao?”
Hai mắt của nữ nhân viên lóe sáng, cũng không để ý đến chuyện phải rụt rè.
Mà Giang Thần nhìn thông tin trên WeChat, nhíu mày.
Tôn Điệp?
Nhưng thẻ nhân viên trên ngực đối phương rõ ràng viết là Lưu Quế Hoa.