• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Giang Thần khi nhìn thẻ nhân viên của mình, Tôn Điệp do dự, nhìn xung quanh vài lần, chắc chắn không có người khác mới nhỏ giọng nói:

“Đừng nói với ai chuyện này, nếu không tôi sẽ bị mất việc mất.”

“Thật ra thì chúng tôi mới được chuyển đến đây nên đồng phục và thẻ nhân viên còn chưa kịp đổi, phải dùng của nhân viên cũ.”

“Nghe chị Ngô, người giám sát nói, nhóm nhân viên trước phạm sai lầm nên bị sa thải, nhưng mọi người đều bí mật truyền tai nhau rằng những nhân viên đó không hề bị sa thải.”

Nói đến đây, Tôn Điệp không tiếp tục nói nữa.

“Ồ? Không phải bị sa thải, vậy còn có thể như thế nào? Không lẽ là chết rồi sao?”

Giang Thần cố ý nói.

Tôn Điệp nhìn hắn không chớp mắt:

“Đây là do anh tự đoán, tôi chưa nói gì hết nha.”

Ting!

Tiếng thông báo kết bạn vang lên khiến Tôn Điệp sửng sốt một chút, sau đó cô lại nhìn thấy Lý Kiệt ở xa xa đang mỉm cười vẫy tay chào cô.

Bản thân cô cũng không ngờ thật sự có thể được kết bạn với một vị công tử nhà giàu, dưới sự vui vẻ, Tôn Điệp nói với Giang Thần:

“Tôi nhắc nhở anh thêm một câu, đợi lát nữa trời tối thì đừng nên đi dạo bên ngoài, sớm trở về phòng ngủ.”

“Những căn phòng ven hồ không thể ngủ được, nhất định phải khóa cửa, tốt nhất là chuẩn bị thứ gì đó để phòng thân.”

“Tại sao?”

Giang Thần hỏi.

“Ba ngày trước, có một vị khách ở phòng ven hồ mất tích. Hôm đó tôi dậy sớm, nhìn thấy trên tường bên ngoài phòng đầy vết trầy xước, giống như có thứ gì đó theo vách tường bò vào phòng.”

“Sau đó những vết trầy xước đã bị Trương quản gia lấy sơn che lại, đa số mọi người hẳn là không biết chuyện này.”

“Còn tại sao nhất định phải khóa cửa, là bởi vì cách đây không lâu có một bác gái dọn phòng bị mất tích. Trước kia bác ấy từng làm việc với tôi ở khách sạn thuộc tập đoàn Trịnh Thị, bác ấy thích chờ khách rời đi rồi vào phòng lấy chút đồ vệ sinh cá nhân cao cấp hay là khăn giấy.”

“Một đêm nọ, bác ấy nhìn thấy có cửa phòng khép hờ nên muốn xác nhận có phải khách đã rời đi sớm hay không, sau đó bác ấy là người đầu tiên đi vào lấy đồ, kết quả bác ấy nhìn qua khe cửa thấy một nữ quỷ cả người ướt đẫm!”

“Chuyện này là đêm đó bác ấy chạy về kể lại với đám nhân viên chúng tôi. Lúc đó chúng tôi cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng do bác ấy già rồi nên nói sảng.”

“Ai có ngờ đâu sang ngày hôm sau, bác gái kia đã mất tích!”

“Đáng sợ hơn là, ngay đêm sau khi bác gái mất tích, lúc chúng tôi đang ngủ thì nghe thấy hình như bên ngoài có người đẩy cửa muốn tiến vào, cũng may đêm đó chúng tôi đã khóa kỹ cửa ký túc xá.”

“Ngày hôm sau, khi thức dậy, một đồng nghiệp trong ký túc xá bên cạnh đã biến mất. Nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói, đêm đó cổ đã nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, nhưng không nghe thấy tiếng ai xuống giường.”

“Anh biết điều đó có nghĩa là ...”

“Tôn Điệp!”

Đối phương còn muốn nói điều gì đó, nhưng xa xa đã truyền đến một tiếng quát lớn nghiêm khắc, một người phụ nữ trung niên mặc âu phục, giống như quản lý sảnh đi tới.

“Chị Ngô.”

Tôn Điệp sợ tới mức run rẩy.

“Trò chuyện, câu cá, làm phiền khách hàng trong giờ làm việc, tiền thưởng tháng này của cô không còn nữa! Đừng để tôi biết còn có lần sau!”

Chị Ngô rất có khí thế nói mấy câu, Tôn Điệp chỉ dám cúi đầu, ỉu xìu tiếp tục quét dọn.

Sau đó chị Ngô nhìn về phía Giang Thần, dù sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:

“Ha ha, vị khách này đừng để ý, những nhân viên này đều là gái quê, thích buôn chuyện, hy vọng không quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của ngài.”

Có thể thấy, ban quản lý của khu nghỉ dưỡng Trịnh Thị vẫn rất chuyên nghiệp, bản thân có thể nổi giận nhưng đối với khách hàng phải tươi cười chào đón.

“Không sao.”

Giang Thần nhìn lướt qua cô ta rồi xoay người rời đi.

Hắn không vội vàng biện hộ giúp Tôn Điệp, bởi vì nếu làm như vậy, cùng lắm là quản lý ngoài mặt đáp ứng với khách sẽ không trừng phạt nhân viên, nhưng trên thực tế, quyết định mà cô ta đã đưa ra chắc chắn vẫn phải chấp hành.

Nếu không, uy nghiêm của các nhà quản lý trong mắt nhân viên sẽ giảm mạnh.

Giang Thần đi xa mới mở WeChat, gửi cho Tôn Điệp một bao lì xì 3000 tệ, bồi thường thiệt hại cho cô.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua bầu trời đã tối đen.

“Đi, trở về phòng thôi.”

Lý Kiệt đã trêu chọc hai con quỷ, vẫn nên về sớm thì hơn.

...

Phòng 106, vì bị say xe nên vừa cơm nước xong Tưởng Tâm Di đã lập tức về phòng để nghỉ ngơi. Cô đang ngủ mê man thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa phòng hình như bị mở ra.

Ai trở về sao?

Rõ ràng cô đã khóa cửa, sao lại không nghe thấy tiếng vặn chìa khóa nhỉ?

Cô hơi nghi hoặc, lật người nhìn về phía cửa.

Trong phòng không bật đen, hành lang lại có ánh đèn, bởi vậy Tưởng Tâm Di lập tức nhìn thấy một tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu xuống đất, khi ngẩng đầu lên, cô lại nhìn thấy một đôi mắt lén lút, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn.

“Ai vậy ta? Bác dọn dẹp phòng sao?”

Cô nhớ lại lúc cô quay về, hình như có nhìn thấy một bác gái đang khom lưng quét dọn hành lang, vì thế thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là đối phương không cẩn thận đẩy cửa ra.

Tưởng Tâm Di đắp chăn định tiếp tục ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, cô lại chú ý tới một chi tiết khiến cô hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Có người đứng ở khe cửa, vậy tại sao mình lại thấy ánh sáng chiếu vào phòng hoàn chỉnh, hoàn toàn không có bóng của bác gái đó!”

Cô do dự vài giây, cuối cùng thò nửa cái đầu ra khỏi chăn, ngước mắt nhìn lên.

Bác gái vẫn đứng ở khe cửa, ác ý nhìn quanh phòng, mà ánh sáng trên mặt đất... thật sự hoàn chỉnh!

Tưởng Tâm Di mở to hai mắt, cảm thấy cả người lạnh toát.

Cô nghĩ đến một chi tiết đáng sợ khác, khi nhân viên của biệt thự ra đón mọi người, đa số nhân viên nữ đều còn khá trẻ, lớn tuổi nhất là một phụ nữ trông giống như quản lý, nhưng rõ ràng trên mặt không có nếp nhăn.

Lúc ấy, Trương quản gia nói là toàn thể nhân viên hoan nghênh mọi người, nếu ông ấy không nói dối thì chứng tỏ bác gái ngoài cửa hoàn toàn không phải là nhân viên của biệt thự!

Hoặc là bà ấy đã từng, nhưng bây giờ đã chết?

Tưởng Tâm Di càng nghĩ càng sợ hãi, không nhịn được ôm chặt lấy chăn, cơ thể không ngừng run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh.

“Có ai không?”

Đột nhiên, bác gái bên ngoài lớn tiếng hỏi, giọng nói khô khốc khàn khàn, còn lộ ra một chút ác ý.

Tưởng Tâm Di không dám trả lời.

“Có ai không? Có ai không?”

Bác gái hỏi mấy lần.

Cuối cùng, đột nhiên bà ta nở một nụ cười:

“Nếu không có ai, vậy tôi sẽ đi vào!”

Trái tim của Tưởng Tâm Di run lên, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu không trả lời, đối phương sẽ đi vào.

Nhưng nếu cô trả lời, không phải sẽ bại lộ bản thân sao?

“Ha ha, khách đi rồi, mình sẽ vào lấy đồ...”

Bà ta cười càng tươi hơn, chậm rãi đẩy cửa tiến vào.

Tim của Tưởng Tâm Di đập thình thịch. Cô phát hiện, rõ ràng ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn cô đang nằm ở trên giường. Bà ta nói muốn lấy đồ, không phải là muốn lấy đầu của cô chứ?

Cô cảm thấy bản thân không thể thở được nữa, nỗi sợ hãi bao trùm ý thức.

Không! Đừng đi vào!

Tưởng Tâm Di tuyệt vọng cầu nguyện trong lòng.

Lúc này, Giang Thần, Lý Kiệt và Triệu Nhị Hổ cũng đã về đến hành lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK