• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người cảnh giác quan sát xung quanh, bất kỳ con quỷ nào có thể có liên quan đến nữ sinh đó đều cực kỳ đáng sợ.

Nhưng may mắn thay, cho đến khi ba người bước ra khỏi khu vực bồn hoa cũng không có gì bất thường xảy ra.

“May ghê ha. Bây giờ chúng ta sẽ giải quyết quỷ trong sân thể dục trước, sau đó xử lý quỷ bảo vệ sau, như vậy là hợp lý nhất.”

Dương Thiên Thọ thở phào nhẹ nhõm.

Trong tư liệu có đề cập, quỷ bảo vệ chưa từng xuất hiện ở nơi nào khác ngoài bồn hoa.

Nhưng mấy con quỷ trong sân thể dục có thể sẽ đi lung tung trong khuôn viên trường. Nếu bọn chúng chạy tới khi ba người đang đối phó với quỷ bảo vệ, vậy bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Trời rất tối, ba người chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một sân cỏ và hai khung thành được bao quanh bởi một đường chạy bằng nhựa.

“Có một học sinh đã chết ở đây, nghe nói là bị thầy chủ nhiệm Mã Hồng phạt chạy mười vòng, sau đó chết vì lên cơn đau tim. Sau chuyện này, một số học sinh chạy một mình vào ban đêm đều chết bất ngờ ở sân thể dục.”

Dương Thiên Thọ nhìn điện thoại di động, mô tả ngắn gọn con quỷ mà cô sắp đối phó tiếp theo:

“Một số người tình cờ nhìn thấy, trước khi những học sinh đó chết, bên cạnh họ có một bóng người mơ hồ, dường như đang nói chuyện với nhau rất sôi nổi.”

“Tư liệu suy đoán rằng nếu chạy trong một phạm vi nhất định của sân thể dục sẽ thu hút người học sinh đã chết đó. Nó sẽ tiến hành mê hoặc thông qua việc nói chuyện phiếm, khiến mọi người bỏ qua sự kiệt sức của cơ thể và chạy cho đến chết!”

Trần Tuyết cũng nhìn điện thoại di động:

“Thực lực của con quỷ này không được ghi rõ, nhưng xét từ năng lực quỷ dị như vậy, rất có thể nó là ác quỷ, rất nguy hiểm!”

Cả hai cô gái đều rất ngưng trọng, cho dù là cao thủ cấp D+ thì cũng sẽ không xem nhẹ sự đáng sợ của bất kỳ ác quỷ nào, bởi vì những thứ này quá xảo quyệt và hung ác.

“Bây giờ cần phải có một người dụ quỷ ra ngoài, ai đi đây?”

Dương Thiên Thọ hỏi.

Đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không ai muốn một mình đối mặt với một con quỷ mà bản thân chưa biết rõ cả.

“Chúng ta bốc thăm đi.”

Trần Tuyết đề nghị.

“Không cần, tôi đi cho.”

Giang Thần đứng lên:

“Nhưng phải nói trước, chỉ khi nào thấy tôi ra hiệu thì hai người mới được động thủ.”

“Hai người cứ đứng yên ở đây, tôi sẽ dụ quỷ tới.”

Nói xong, hắn lập tức đi về phía sân thể dục tối tăm, để lại cho hai người một bóng lưng rộng lớn.

Trong một khoảnh khắc, Dương Thiên Thọ nhớ tới cha của mình.

“Phi phi phi! Trong đầu mình nghĩ cái quỷ gì vậy? Cậu ta chỉ là một tiểu tặc vô liêm sỉ thích khoe khoang mà thôi!”

...

Giang Thần chạy trên đường nhựa, trong không khí nồng nặc mùi hôi, không biết là do lâu ngày không có người dọn dẹp hay là do trong sân thể dục đã xảy ra chuyện gì nữa.

Hắn chạy được một vòng rưỡi, phía sau lại xuất hiện thêm một tiếng bước chân khác.

Giang Thần quay đầu liếc nhìn Trần Tuyết và Dương Thiên Thọ vẫn đang đứng ở rìa sân thể dục, hai người điên cuồng nháy mắt với hắn, như muốn ám chỉ điều gì đó.

Hắn bất động thanh sắc, chẳng bao lâu, người phía sau đã đuổi kịp, chủ động lên tiếng.

“Đã trễ như vậy mà vẫn còn chạy bộ, hiếm khi gặp được một người bạn chạy bộ như cậu, rất vui được gặp cậu.”

Giang Thần quay đầu sang một bên, nhìn thấy một nam sinh trông rất bình thường, mặc đồ thể thao, đang nở nụ cười thân thiện.

“Mày vui hơi sớm!”

Hắn chợt dùng lực dưới chân, trong nháy mắt chạy nhanh như chớp.

Để lại nam sinh với nụ cười đông cứng.

“Đậu xanh! Khí quỷ +25.”

Sau khi lấy tốc độ cực nhanh chạy nửa vòng, Giang Thần quay đầu lại, phát hiện nam sinh vẫn xuất hiện bên cạnh, hai mắt hắn nheo lại.

“Xem ra nếu chỉ dựa vào tốc độ thì không thể thoát khỏi con quỷ này.”

“Ha ha, bạn học, cậu đừng sợ, tôi không phải là người xấu. Gặp nhau lúc khuya như vậy cũng là duyên phận, chúng ta vừa chạy vừa nói chuyện thế nào?”

Nam sinh lại lên tiếng, giọng điệu và thái độ khiến người ta không thể tìm ra một chút sơ hở nào.

Giang Thần nghe được lời nói của đối phương, cảm giác đầu óc hỗn loạn, dường như đã quên mất mục đích ban đầu của mình, vô thức hỏi:

“Nói chuyện gì?”“

Thấy vậy, khóe miệng đối phương nhếch lên một nụ cười nham hiểm:

“Bạn học, cậu thường thích làm gì nhất?”

“Gái.”

Giang Thần trả lời ngắn gọn.

“À, cái này...”

“Quỷ chạy bộ Tôn Triết Minh cảm thấy tốc độ của bạn quá nhanh, quỷ khí +30.”

Khuôn mặt nam sinh cứng đờ, sở thích này của mày... thật mẹ nó tốt!

“Còn gì nữa không?”

“Tôi cũng thích nói xấu sau lưng người khác.”

Giang Thần trầm ngâm nói.

“Trùng hợp ghê, tôi cũng có sở thích này, không có chuyện gì trong trường mình mà tôi không biết!”

Vẻ mặt Tôn Triết Minh tràn đầy tự tin, ý tứ rất rõ ràng, muốn hỏi chuyện gì thì cứ hỏi đi.

“Thật sao?”

Giang Thần thật sự có hứng thú:

“Tôi nghe nói trường mình có một thầy chủ nhiệm tên Mã Hồng, nghiêm chỉnh tuân thủ nội quy của trường, trừng phạt học sinh rất tàn nhẫn, tính tình nóng nảy, còn được mọi người gọi là Diêm Vương sống.”

“Nhưng hình như có tin đồn thầy Mã Hồng không giỏi về chuyện ấy lắm, cậu có biết chuyện này không?”

Nghe được nửa đầu, Tôn Triết Minh liên tục gật đầu đồng ý, nghe xong nửa sau, trong mắt hắn ta sáng lên, lộ ra vẻ hưng phấn.

Cuối cùng, hắn ta mỉm cười:

“Đương nhiên là sự thật!”

“Thật sao? Tôn Chí Minh! Ý cậu là! Thầy Mã Hồng thật sự không giỏi chuyện đó?! Cậu nói kỹ thêm chút đi!”

Giang Thần đột nhiên vô cùng kinh ngạc, tăng âm lượng lên mức cao nhất, toàn bộ sân thể dục đều có thể nghe thấy.

Đậu!

Mày bé bé cái miệng dùm!

Lỡ mà Mã Hồng nghe được thì kiểu gì gã chả chặt xương tao?

Tôn Triết Minh bị dọa đến mặt trắng bệch, hắn ta không ngờ người này lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy. Chẳng lẽ nói chuyện bình thường là nói kiểu thế sao? Sao mày không vác cái loa ra nói luôn đi?

“Quỷ khí +80.”

“Quỷ khí +92.”

Xem ra đối phương thật sự bị dọa sợ, hai lần nhắc nhở liên tiếp vang lên bên tai Giang Thần.

Mắt hắn sáng lên:

“Nói nhanh đi Tôn Triết Minh! Làm sao cậu biết được phương diện đó của thầy Mã...”

“Cậu nói nhỏ nhỏ thôi! Tối nào thầy Mã cũng đi loanh quanh trong trường, ông ấy mà nghe được lời chúng ta nói thì xong đời đó!”

Tôn Chí Minh vội vàng ngăn Giang Thần lại:

“Chúng ta nói chuyện khác ha.”

“À, tôi cũng nghe nói chủ nhiệm lớp 11/4 rất rụt rè, lúc một bạn học trong lớp chết, cô ấy đã nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình, có người yêu cầu cô ấy làm chứng, nhưng cô ấy không dám nói gì cả.”

“Chuyện này là thật hả?”

Nghe đến vấn đề này, khóe miệng Tôn Triết Minh lại giật giật.

Con mọe mày thật đúng là biết chọn người.

Toàn chọn người lão tử không chọc nổi.

“Quỷ khí +45.”

“Thôi nói chuyện khác nè.”

Hắn bất đắc dĩ nói.

“Tôi nghe nói có một nữ sinh chết ở trong trường mình, bạn ấy bị đẩy xuống từ sân thượng, cậu có biết tên bạn ấy không?”

Tôn Triết Minh sợ tới mức hai chân gần như nhũn ra:

“Chúng ta nói về chủ nhiệm lớp 11/4 đi!”

“Đúng là ngày hôm đó chỉ có mỗi cô ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng cô ấy chọn giữ im lặng, không dám nói ra sự thật.”

“Sau đó, cô ấy chết trong văn phòng, mắt bị khoét ra, miệng bị khâu lại. Kẻ giết cô ấy dường như muốn nói, vì cô đã phớt lờ sự thật nên có giữ mắt cũng vô ích, và vì cô đã không muốn nói chuyện giúp tôi thì sau này cũng không cần nói nữa!”

“Sau đó, chuyện càng kinh khủng hơn đã xảy ra, khi một giáo viên đã mất đi khả năng nói chuyện, vậy tất cả những gì cô ấy còn có thể làm là trừng phạt thể xác đối với học sinh.”

“Kể từ đó, một người phụ nữ với con ngươi trống rỗng và miệng bị khâu lại thường xuyên xuất hiện trong khu dạy học vào ban đêm, ai lỡ đụng vào cô ấy đều sẽ chết trong phòng học với cơ thể đầy vết bầm tím.”

Sau khi Tôn Triết Minh nói xong, lại nhìn thấy Giang Thần lấy ra một cái loa lớn từ phía sau, nhấn nút kết thúc ghi âm, sau đó bấm phát đoạn ghi âm trước đó.

Những lời hắn ta vừa nói ngay lập tức được phát ra từ cái loa, vang vọng khắp khuôn viên trường.

Ở một tòa nhà nào đó trong khu dạy học, có một đôi hốc mắt trống rỗng đang nhìn về phía Tôn Triết Minh từ xa, trong đó lộ ra sát ý lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Tôn Triết Minh không khỏi run rẩy kịch liệt, vẻ mặt thống khổ nhìn Giang Thần.

Cmn! Mày thật sự mang theo loa.

Để mày làm người đúng là uổng phí tài năng của mày, cho mày làm chó mới hợp lý.

Đồ chó!

“Quỷ khí +95!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK