Phía sau, Giang Thần cúi nhìn tấm phù lục trong tay, hắn dùng yêu khí để dò xét thì cảm nhận được một luồng khí nóng phát ra từ đó, lá bùa này chắc chắn là thứ đắt tiền.
"Con hàng này thật sự không phải là đồ rẻ rúng gì, tại sao lại dễ dàng đưa cho mình vậy ta?"
Ngẫm nghĩ một lúc hắn chợt nhớ ra, hồi nhỏ, quê hắn là một trấn nhỏ rất hẻo lánh và an ninh cũng không tốt lắm, có lần hắn bắt gặp bọn buôn người đang khống chế Lâm Ấu Vi bắt lên xe máy chở đi.
Trước giờ, Giang Thần không thích xen vào chuyện của người khác huống hồ hắn chỉ mới là một thằng nhóc tì 11 tuổi.
Thế nhưng, dẫu sao trong thân xác của một thằng con nít lại là ý thức của một thanh niên trưởng thành, hắn không thể trơ mắt đứng nhìn một cô bé gái bị bắt đi như vậy được.
Vậy là hắn nhào tới kéo Lâm Ấu Vi xuống, vừa kéo vừa kêu cứu thật lớn khiến cho rất nhiều người chú ý chạy đến, bọn buôn người hoảng sợ liền bỏ chạy, điều này đã làm cho Giang Thần té ngã và bị thương ở đầu.
Đối với Giang Thần, đây chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ đối phương lại nhớ đến tận giờ.
"Phù lục sao, xem ra trên đời này quả thật có rất nhiều thế lực mà người bình thường không biết, bọn họ có thể xử lý âm thầm những sự kiện linh dị , nhưng chưa chắc có đủ nhân lực, nếu không đã không dùng kênh tin tức để nhắc nhở người bình thường."
"Đúng rồi, Cửu Châu không công khai chuyện này chứng tỏ có sự tồn tại của thế lực ấy, không những vậy, nó còn liên quan đến những lời cảnh báo kia nữa!"
Đột nhiên Giang Thần hiểu ra một chuyện.
Quỷ hút nhân khí, yêu hút quỷ khí!
Đây cũng chính là lý do tại sao nữ quỷ gõ cửa kia không trực tiếp phá cửa xông vào để giết người mà cứ từng bước một tạo nên cảm giác sợ hãi, thông qua thủ đoạn này, nữ quỷ gõ cửa kia có thể hút tối đa sinh khí của nạn nhân.
Thế nhưng, một khi bí mật này bị phanh phui, tất cả mọi người sẽ rơi vào hoảng loạn, chỉ sợ lúc ấy sẽ nảy sinh vấn đề nan giải!
"Không trách được, thảo nào mới vừa rồi Lâm Ấu Vi lăn tăn về việc có nên nói cho mình biết về sự tồn tại của quỷ hay không, cuối cùng thì cậu ấy lựa chọn nhắc nhở mình một cách bóng gió!"
Giang Thần khẽ lắc đầu, không suy nghĩ về chuyện này nữa, quay trở lại giảng đường.
Vừa bước vào, một đám nam sinh bắt đầu la ó.
"Wow! Được Lâm nữ thần gọi ra nói chuyện riêng cơ đấy, nè lão Giang, thật vậy luôn đó hả?"
"Giang Thần ngạo mạn thật đó!"
"Đáng ghét! Sau này Giang Thần chính là tình địch của chúng ta!"
"Nghỉ chơi nhau luôn đi nha lão Giang!"
Giang Thần còn chưa kịp mở miệng thì bất ngờ vang lên một tiếng đập bàn.
"Rầm!"
"Làm cái gì đó? Điểm danh ngay, trật tự!"
Một nam sinh toàn thân mặc hàng hiệu ngồi ở dãy bàn đầu tiên lạnh lùng quay mặt sang liếc nhìn tất cả những sinh viên đang có mặt trong giảng đường khiến bọn họ cúi đầu, im lặng.
Chỉ trong nháy mắt, giảng đường đã trở nên yên ắng, không còn ai dám nói năng gì nữa.
Nam sinh này chính là hội trưởng hội sinh viên, thế nhưng nếu chỉ vì hắn ta giữ chức vụ này thì không khiến người khác phải kinh sợ như vậy.
Hắn còn có một thân phận khác, chính là thiếu gia của Tập đoàn Trịnh Thị, Trịnh Thiếu Minh.
Ở thành phố Giang Bắc này, Tập đoàn Trịnh Thị được xếp vào một trong 5 tập đoàn tài phiệt của thành phố.
Vậy mới biết, thế lực đằng sau chống lưng cho hắn kinh khủng đến mức nào, ngay cả đám sinh viên chưa lặn lộn ngoài xã hội cũng cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng này, bằng chứng là đầu năm học, có hai sinh viên dám đụng đến Trịnh Thiếu Minh đã phải thôi học không lý do.
Sau khi quát xong, Trịnh Thiếu Minh quay đầu nhìn về phía Giang Thần, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn sắc lạnh nhưng trên môi đã nở nụ cười.
"Ha ha, ủa bạn Giang Thần cũng biết Ấu Vi sao? Gia cảnh của cô ấy không tầm thường chút nào, cô ấy là một trong những tiểu thư thuộc thế hệ thứ hai của những gia đình đại gia ở thành phố Giang Bắc này.
"Cha tôi với cha của cô ấy đã quen biết với nhau từ lâu, vài ngày nữa Ấu Vi cũng sẽ đến tham dự một bữa tiệc ở chỗ chúng tôi, Giang Thần cậu có muốn cùng tham gia không?
Nghe vậy, Giang Thần thoáng sửng sốt, thiếu chút nữa là phì cười.
Bởi vì hắn biết, cái tên Trịnh Thiếu Minh này chẳng qua là "chó cậy nhà" chứ nếu thật sự hắn rất thân với Vi Vi thì tại sao lúc nãy Vi Vi đã đứng trước cửa giảng đường rồi mà đến một câu chào cũng không có?
"Ừ."
Giang Thần trả lời cho có lệ chứ cũng không có ý định đôi co với thằng công tử trẻ trâu này.
Thấy thái độ thờ ơ của Giang Thần, sắc mặt của Trịnh Thiếu Minh càng trở nên khó coi, hắn nhếch mép cười khẩy, nói:
"Ha ha, à mà tôi quên mất, có thể cậu không có thời gian để đi đâu ha, hôm trước thấy cậu chạy bàn ở tiệm trà sữa mà, cậu làm việc rất chăm chỉ đó, có lẽ gia cảnh của bạn Giang Thần đây không được tốt lắm cho nên cần phải đi làm để kiếm tiền đóng học phí ha!"
Lần này Giang Thần liếc xéo đối phương.
Mặc dù nội tâm của Giang Thần không hề dao động, nhưng quả thật gia cảnh nhà hắn cũng không được tốt lắm, đúng là hắn phải vừa học vừa làm, nếu như người khác bị giễu cợt trước đám đông như vậy e rằng ngày sau khó mà ngẩng mặt nhìn ai.
"Nhiều khi tôi thật sự hâm mộ những người như cậu, ngày nào thức dậy cũng nghĩ cách phải phấn đấu làm sao để có được cuộc sống sung túc hơn."
Trịnh Thiếu Minh tiếp tục nói.
Hắn ta không giống với đám cậu ấm cô chiêu không có não kia, mở miệng ra là hỏi "mày biết ba của tao là ai không?"
Ngược lại, hắn biết dựa vào lợi thế của mình để tấn công, mỗi một câu nói của hắn đều chọt trúng điểm yêu khiến đối phương không thể bật lại được.
Về phần vì sao Trịnh Thiếu Minh lại công kích Giang Thần, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, truyền nhân đời thứ hai của giới đại gia ở thành phố này cũng không nhiều, cho nên đối tượng kết hôn của họ cũng chỉ loanh quanh trong giới.
Vì vậy cho nên xem ra Trịnh Thiếu Minh tự xem mình là một củ cải thượng hạng lại bị một con heo dơ dáy ở dưới đáy xã hội bám gót nên đương nhiên cảm thấy khó chịu.
"Tôi thật sự hâm mộ bạn đó Trịnh Thiếu Minh à!"
Giang Thần khẽ cười gian xảo.
Trịnh Thiếu Minh thoáng sửng sốt, nhếch mép cười chế nhạo, hắn thầm nghĩ: xem ra cái thằng ất ơ này cũng hiểu chuyện đó chứ!
"Mỗi ngày cậu chỉ việc quấn quýt quanh chân cha của cậu nịnh nọt, vẫy đuôi vài cái thì cái gì cũng có, cơm dâng tận họng, cuộc sống gia đình của cậu quả thật là rất thoải mái ha!"
Những lời này của Giang Thần đã khiến bầu không khí trong giảng đường như đông đặc lại.
Những cử chỉ như "quấn quýt" hay "vẫy đuôi" chẳng khác nào nói Trịnh Thiếu Minh là một con chó sao?
Trước đây, một nam sinh từng mắng Trịnh Thiếu Minh hai tiếng "ngu xuẩn" đã phải thôi học hơn một năm rồi, nghe đâu trong trường có người biết được gia cảnh của nam sinh này nói rằng, ba mẹ của cậu ấy đã bị mất việc, gia đình xào xáo và họ đang trong tiến trình ly hôn.
Thế nhưng những gì Giang Thần vừa nói còn có tính sát thương gấp nhiều lần so với hai từ "ngu xuẩn" kia.
Tất cả những ai đang có mặt trong giảng đường đều không dám thở mạnh, họ đang chờ đợi cơn thịnh nộ của Trịnh Thiếu Minh ập xuống.
"Đúng rồi, Thiếu Minh cậu nói rất thân với Ấu Vi vậy mà vừa rồi dường như cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn cậu lấy một cái, con nhỏ này thật đúng là không lịch sự chút nào, sau này tôi nhất định phải nói lại với cô ấy mới được!"
Giang Thần vẫn luôn tươi cười, chậm rãi tưới thêm dầu vào lửa.
Tính Giang Thần từ trước đến giờ là vậy, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta sẽ xử ngươi!
"Giang Thần!"
Trịnh Thiếu Minh nghiến răng hét lên, mặt mày đã tái xanh vì tức giận.
Hắn không thể ngờ rằng, một tên ất ơ ở tầng lớp hạ đẳng lại dám phản kháng và có thể làm hắn mất mặt đến như vậy.
Lúc bấy giờ, ở dãy bàn phía sau có một nam sinh nháy mắt ra hiệu, lập tức có năm sáu nam sinh đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, bọn họ đều là thành viên của đội bóng rổ, thân hình cao lớn, bọn họ vây lấy Giang Thần và nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh.
"Mày biết mày đang đụng tới ai không?"
"Đám người nhà quê của tụi mày đều không hiểu chuyện, rồi một ngày nào đó mày sẽ hiểu, có một số người mà cả đời mày mày cũng không thể đụng tới họ được!"
"Còn không mau xin lỗi Trịnh Thiếu Minh đi, cỡ mày thì cậu ấy bóp mày chết chỉ như bóp một con kiến mà thôi!"
Giang Thần khẽ khởi động các khớp xương.
Bình thường thì Giang Thần cũng không coi thường bọn trẻ trâu, nhưng hiện tại thì đối phương chủ động gây sự nên hắn cũng không ngại dạy cho bọn chúng một bài học để đời.
"Đang làm cái gì đó?"
Một người đàn ông trong bộ đồ vest, mắt kính gọng vàng với mái tóc chải chuốt cẩn thận từ ngoài cửa bước vào.
Trợ giảng Tôn Chí Binh.
"Tưởng Đại Hải, Nghiêm Hổ, Giang Thần... về chỗ đi!"
Tôn Chí Binh cau mày quát, sau đó ông ta quay về phía Trịnh Thiếu Minh với vẻ mặt dịu dàng, nói:
"Thiếu Minh, cậu cũng ngồi xuống trước đã."
"Bắt đầu điểm danh!"