• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực lượng cực đại tràn vào xương cốt tứ chi, cơ thể Giang Thần cao lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cơ bắp bành trướng, toàn thân dâng trào lực lượng khủng bố. Rõ ràng, lần hóa yêu này mạnh hơn rất nhiều so với hai lần hóa yêu trước kia!

Hắn nắm chặt tay, phán đoán sơ lực lượng thân thể và yêu lực hiện tại, có lẽ mạnh hơn gấp đôi so với Dần Tướng Quân.

Quá khoa trương rồi! Nhưng như vậy cũng chứng tỏ Giang Thần phán đoán không sai, Hỗn Thế Ma Vương là một tiểu thủ lĩnh, thực lực của nó hoàn toàn không phải Dần Tướng Quân hay Hồng Mãng Tinh có thể so sánh.

“Ting, ngẫu nhiên rút được thiên phú – Hỗn Thế Thiên Đao!”

Trong lòng Giang Thần dâng lên một cảm giác minh ngộ.

Tiếp theo hắn đứng dậy, trong mắt lộ ra hung mang, khí thế cường đại giống như một con dã thú hình người thoát ra khỏi lồng sắt.

Bị hắn nhìn chăm chú, nữ y tá hoảng sợ dừng bước. Ả nhìn thấy dấu tay mà ả lưu lại trên người đối phương như gặp phải thiên địch, xèo xèo xèo biến mất.

Hóa ra hắn cũng là quỷ? Nếu không thì làm sao có thể trong nháy mắt cao hơn mấy chục centi, còn có thể hóa giải nguyền rủa của mình?

Đó là suy nghĩ đầu tiên của nữ y tá.

Nhưng hành động tiếp theo của Giang Thần khiến ả hiểu được suy nghĩ của bản thân đã sai rồi.

Ầm ầm!

Nền xi măng vỡ vụn, mượn lực phản xung cường đại, thân thể cường tráng của Giang Thần đột nhiên nhào ra, trong nháy mắt đi tới trước mặt nữ y tá, một đôi con ngươi cuồng bạo khát máu nhìn xuống, cảm giác áp bách khủng bố khiến nữ y tá kinh hồn bạt vía.

Không!

Đây không phải là quỷ, đây là một con quái vật!

Trong phút chốc, trái tim ả đã lạnh đi một nửa, và thậm chí ả còn không thể nghĩ đến việc phản kháng.

Một bàn tay to lặng lẽ chạm vào đầu nữ y tá.

Dường như ả nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ sợ hãi:

“Không... Đừng!”

Rắc – bụp!

Đầu của nữ y tá như một quả dưa hấu bị bóp nát.

Tay sắt vỡ sọ!

“Ting...”

Bác sĩ tay cầm dao mổ, đang từng bước tiếp cận thì nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trêu ghẹo cứng đờ trên mặt.

“Mày...”

Tay gã run rẩy, bị dọa đến mức không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Ting, bác sĩ cực kỳ sợ hãi, quỷ khí +90.”

Giang Thần nhìn lướt qua nhắc nhở, khóe miệng cong lên một tia tàn nhẫn, thản nhiên phun ra một chữ:

“Chạy.”

Bác sĩ mở to hai mắt, như thể được đại xá, vứt bỏ túi đen trên tay, liều mạng chạy lên lầu.

“Gã biết rõ sẽ bị mình giết nhưng lại không chạy ra ngoài bệnh viện mà chọn chạy lên lầu. Chẳng lẽ gã cảm thấy trên kia có thứ gì đó có thể cứu gã sao?”

Giang Thần lẩm bẩm một câu, bước chân nặng nề giẫm lên cầu thang, từng bước đuổi theo.

Con dao nhọn bị kéo lê trên tay vịn cầu thang bằng thép không gỉ, va chạm phát ra một loạt các âm thanh chói tai.

Giang Thần giống như một con ác quỷ đòi mạng, đuổi theo gã bác sĩ không rời.

“Nếu hắn đuổi tới, đầu của mình cũng sẽ bị bóp nát sao...?”

Gã bác sĩ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nghe tiếng động ở phía sau, gã hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa để chạy.

Gã chưa bao giờ nghĩ, chỉ là ban đêm đi ra ngoài hại người mà thôi, không ngờ lại đụng phải tên biến thái như vậy. Gã không thể xóa đi cảnh tượng kinh hoàng khi nữ y tá tử vong ra khỏi tâm trí, nó liên tục tấn công tâm lý gã từng giây từng phút một!

“Ting,...”

Trong quá trình này, tiếng nhắc nhở thu được quỷ khí không ngừng vang lên.

Sau khi đuổi theo đến tầng 3, Giang Thần phát hiện, không biết vì nguyên nhân gì mà đối phương không tiếp tục cống hiến quỷ khí cho hắn nữa, hắn lắc đầu:

“Xin lỗi vị bác sĩ này, tôi nhìn mặt anh thì thấy có vẻ anh sắp chết rồi.”

Bác sĩ sửng sốt, đối phương đang nguyền rủa gã sao?

Thật là một năng lực ác độc!

Có thể nguyền rủa người ta đến chết!

Nghĩ đến đây, cả người gã tỏa ra oán khí nồng đậm, chống lại nguyền rủa.

Sau một khắc, Giang Thần đạp mạnh một bước, thân thể giống như đạn pháo nhào tới, đột nhiên đi đến sau lưng bác sĩ, dùng sức đâm con dao vào người đối phương, sau đó kéo mạnh xuống.

Cơ thể của gã bác sĩ bị chia làm đôi.

Gã không cam lòng trợn to mắt.

Cmn!

Là lời nguyền vật lý!

“Ting,...”

Giang Thần nhìn lướt qua bảng điều khiển, một đường đi đến, quỷ khí vốn đã cạn kiệt của hắn lại một lần nữa đạt tới 630.

Trước đó, hắn giết một con ác quỷ bình thường chỉ có thể đạt được hơn 200 quỷ khí, có vẻ thủ đoạn đùa giỡn quỷ của hắn càng ngày càng thuần thục.

“Ừm, vẫn còn có chỗ cần phải cải thiện, mấy chi tiết vừa rồi, thật ra còn có cách xử lý tốt hơn!”

Giang Thần tổng kết một chút, cũng không hề kiêu ngạo mà là dự định lần sau gặp quỷ, có lẽ có thể thử một chút thủ đoạn trực quan đẫm máu như mổ bụng móc tim.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang thoát hiểm, toàn bộ đèn ở đây đều đã bị hỏng, chỉ có ánh sáng xanh mờ nhạt từ tấm biển ‘Lối đi khẩn cấp’, miễn cưỡng có thể nhìn rõ đường.

Điều này thật sự rất bất thường, bởi vì ở những nơi lớn như bệnh viện, bóng đèn cầu thang thoát hiểm phải được kiểm tra hàng ngày.

“Khụ khụ...”

Một tiếng ho khan rất yếu ớt từ tầng nào đó truyền đến.

Giang Thần cau mày, cầm chặt dao nhọn trong tay, chậm rãi đi lên. Hắn dựa sát vào một bên tường, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên, thời khắc đề phòng tập kích có thể xảy ra trong bóng tối.

Hắn đi lên một tầng, tiếng ho khan bên tai càng rõ ràng hơn, dường như có một người bị bệnh nặng đang ở ngay tầng trên.

“Khụ… khụ khụ...”

Mà Giang Thần còn mơ hồ nghe được giọng nói khàn khàn của một người đàn ông.

“Lại đây, lại đây… nhanh lại đây.”

Dương như trong giọng nói này còn tràn ngập mê hoặc, lại giống như một vị bạn cũ trong hồi ức, khiến người ta không kìm lòng được muốn đi tìm ngọn nguồn của âm thanh.

Trong mắt Giang Thần lộ ra một tia hung sát, hắn ngưng tụ yêu lực ở mi tâm mới có thể xóa tan suy nghĩ nguy hiểm trong đầu.

Trong nháy mắt vừa rồi, vậy mà hắn muốn liều lĩnh đi xem rốt cuộc là ai đang gọi mình.

“Không đúng! Mình đã từng đối phó với quỷ siêu cấp, tuyệt đối không có năng lực quỷ dị như vậy. Chẳng lẽ đây không phải là ác quỷ siêu cấp?”

Sắc mặt Giang Thần khẽ biến.

Nếu là trước đó, chắc chắn hắn sẽ quay đầu rời đi, nhưng lúc này, nhìn tấm thẻ hóa yêu 2 sao nằm yên lặng trong bảng điều khiển, hắn liếm môi, kiễng chân, lặng lẽ đi lên lầu.

Đi tới góc cầu thang, Giang Thần nhìn thấy trong bóng tối phía trước có một người trẻ tuổi còng lưng mặc quần áo bệnh nhân, một tay che miệng ho khan, tay còn lại xuyên qua tấm kính trên cửa cầu thang, vẫy vẫy về phía hành lang.

“Đến đây, mau đến đây, đã lâu không gặp...”

Nhờ có ánh đèn trong hành lang, Giang Thần có thể nhìn thấy một ông lão lộ ra vẻ mờ mịt và chờ mong, từng bước đi về phía cửa cầu thang.

“Bạn già? Có phải là bạn già của tôi không, anh đến đón tôi à?”

Ông lão đã rất lớn tuổi, run rẩy bước đi, trên mặt vừa khóc vừa cười, dường như đang rất kích động.

Giang Thần kiễng chân, gồng từng tấc cơ bắp trên người, điều chỉnh lại hô hấp, từng chút một tiến đến bên tường, giống như một con báo chuẩn bị săn mồi.

Khi ông lão đi đến cầu thang.

Trong bóng đêm, Giang Thần cũng đi đến phía sau bệnh nhân trẻ tuổi, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trên quần áo bệnh nhân của đối phương có hai con số.

18.

Đang lúc Giang Thần chậm rãi giơ con dao lên, chuẩn bị không nói võ đức thì người trẻ tuổi đột ngột xoay đầu lại, nhưng phần thân lại không nhúc nhích, dùng một loại tư thế cực kỳ khủng bố nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt của người trẻ tuổi rất thanh tú, nhưng ngũ quan của gã lại rất kỳ lạ, kích thước mắt, mũi, miệng không hài hòa, lỗ tai một cái cao một thấp, trông giống như... là một khuôn mặt bị người ta ghép lại với nhau!

Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm lộ ra một loại điên cuồng bị đè nén, trên mặt bệnh nhân số 18 không có bất kỳ động tác gì, nhưng lại giống vẫn luôn cười.

Nhất là khi gã thật sự nhếch khóe miệng, cái loại tiếng cười không lời đó lại càng thêm rõ ràng.

“Ha ha ha, mày thật sự cho rằng, tao không phát hiện ra mày sao?”

Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vô tận trào phúng.

Trong dự đoán của gã, lúc này Giang Thần nên lộ ra vẻ hoảng sợ, khó hiểu, bối rối, rung động, nhưng không ngờ hắn cũng đột nhiên nở nụ cười.

“Đã phát hiện mà còn để tao tiếp cận, mày bị thiểu năng trí tuệ à?”

Trên con dao sắc bén lóe lên một tia sáng đen khủng bố, sát ý hủy diệt thế giới của con dao nặng nề tràn ngập từng tấc không gian cầu thang, trên những bức tường xung quanh hiện lên những vết đao nông nhỏ, như thể có đao ý vô hình nào đó đang càng quét ở đây.

Nụ cười trên khuôn mặt bệnh nhân số 18 đông cứng lại.

“Hỗn Thế Thiên Đao!”

Một đao chém ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK