Sáng sớm hôm sau, tại cổng trường Đại học Tài chính Kinh tế Giang Bắc, sinh viên tấp nập ra ra vào vào, tràn ngập sức sống tươi trẻ.
Giang Thần cũng đi ở trong đó, thỏa thích hít thở không khí trong lành của buổi sáng ngày hè. Mỗi một lần xảy ra sự kiện linh dị là một lần hắn bồi hồi trên bờ vực của sự sống và cái chết. Mặc dù hắn bày ra sự điên cuồng vượt qua người thường, nhưng trải qua hai lần như vậy, nội tâm hắn vẫn khó tránh khỏi nhiễm một chút u ám.
Chỉ trong khung cảnh sôi động như vậy, tinh thần của hắn mới có thể hoàn toàn được thư giãn.
Tối hôm qua, khi Giang Thần lướt diễn đàn kỳ nhân trên app Địa Ngục, hắn cũng đã thấy người khác nhắc đến vấn đề này.
Kỳ nhân tiếp xúc với quỷ, trải qua máu tanh mà người thường khó có thể tưởng tượng, còn thường xuyên nhìn thấy mặt tối nhất của nhân tính, cứ thế theo thời gian sẽ rất dễ xảy ra vấn đề về tâm thần, kỳ nhân phát điên cũng không ít.
Vì vậy, mỗi lần xử lý xong một sự kiện linh dị, có kỳ nhân sẽ đến quán bar cuồng hoan mấy ngày mấy đêm, có người sẽ tìm thiền viện tĩnh tọa trong một thời gian rất dài, thậm chí có người còn làm hết mấy quyển tổng hợp đề thi đại học các năm...
Mọi người phát tiết theo nhiều cách khác nhau và thường rất tốn thời gian.
Dường như bởi vì hắn đã sống qua hai kiếp, Giang Thần phát hiện bóng ma tâm lý sau khi gặp quỷ của bản thân khá nhỏ so với người khác. Sau khi hắn đi dạo một vòng trong khuôn viên trường đại học, sự phiền muộn trong lòng cơ bản đã biến mất, thậm chí hắn còn có chút chờ mong con quỷ tiếp theo có thể mang đến cho hắn bao nhiêu quỷ khí.
Sau đó hắn lại đi về phía tòa giảng đường của khoa Kinh tế, tiết thứ hai sắp bắt đầu, trên đường có không ít người.
Bíp—! Bíp—!
Hai tiếng còi inh ỏi từ phía sau vang lên khiến nhiều người giật mình. Một đám học sinh tức giận quay đầu lại, sau khi thấy rõ đó là một chiếc Ferrari, một số người biến sắc, nuốt những lời chửi thề vào trong bụng, không dám hó hé, yên lặng nhường đường.
Trên xe, Trịnh Thiếu Minh một tay ấn vô lăng, dựa người vào cửa xe mui trần, tay trái kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc phiêu tán trong gió.
Cậu ta cũng không thèm liếc mắt nhìn những sinh viên trên đường, đầu xe theo đám người tránh đường chậm rãi chạy về phía trước.
Nhưng loại hành động kiêu ngạo này không những không dẫn tới âm thanh bất mãn, mà ngược lại, trong nhóm sinh viên, rất nhiều nữ sinh hét lên phấn khích.
“Woa! Đó có phải là Trịnh Thiếu Minh của khoa Quản trị Kinh doanh không? Quá bá đạo, tôi thích!”
“Đó là công tử của tập đoàn Trịnh Thị, tổng tài bá đạo tương lai, cũng thật ra dáng!”
“Nếu có thể làm bạn gái của anh ta, cho dù bị đá tôi cũng sẵn lòng...”
“Ai mà không muốn chứ? Dù sao bị Trịnh thiếu đá cũng tương đương với được dát vàng rồi!”
“...”
Giang Thần đang đi ở ven đường nghe được những lời này, lắc đầu cười khổ. Đời nào cũng có người sùng bái tiền bạc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy những kẻ sùng bái tiền bạc lại biết co biết giãn như những cô gái này.
Trịnh Thiếu Minh đang hưởng thụ ánh mắt nịnh nọt của các cô gái xung quanh, đám nam sinh vừa ghen tị vừa tức giận nhưng không dám nổi giận. Lúc này, cậu ta cũng chú ý tới Giang Thần ở ven đường, sắc mặt thoáng đã âm trầm vài phần.
Mắt thấy sắc mặt của Trịnh Thiếu Minh không tốt, tất cả sinh viên bị cậu ta quét đến đều không khỏi vô thức tăng nhanh bước chân, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
Giang Thần vẫn thong thả đi tới, sau khi phát hiện ánh mắt của Trịnh Thiếu Minh, hắn còn chủ động vẫy tay chào hỏi:
“Ôi, Trịnh thiếu, cậu tự lái xe đi học à? Hôm nay mẹ cậu không đưa cậu đến trường sao? Không sợ cậu bị lạc đường hả?”
Nghe vậy, Trịnh Thiếu Minh hít sâu một hơi.
Cậu ta không nghĩ tới thằng này lại không biết sống chết như vậy, trước đó đã chọc tới mình, bây giờ còn dám chủ động kiếm chuyện.
“Giang Thần, cậu được lắm.”
Sắc mặt cậu ta thay đổi mấy lần, cuối cùng bỏ lại một câu như vậy, lái xe rời đi.
Đám học sinh xung quanh vô cùng kinh ngạc. Bọn họ có thể thấy rõ Trịnh Thiếu Minh đã ngầm ăn thiệt thòi, nhưng lại không tiện nổi giận.
Là sinh viên cùng một trường đại học, ai cũng đã từng nghe qua vài cái tên siêu cấp phú nhị đại trong trường. Trong ấn tượng của bọn họ, Trịnh Thiếu Minh thuộc loại không dễ chọc, không ngờ lại bị một người qua đường chỉ có thể đi bộ đến trường làm mất mặt?
Rất nhiều người không khỏi liếc Giang Thần thêm vài lần, bọn họ phát hiện thật sự không có ấn tượng gì, hẳn là không phải tên phú nhị đại khiêm tốn nào đó.
Chỉ có sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh mới nhận ra, đây là một bạn học có cảm giác tồn tại rất thấp trong trường, ngày hôm qua điểm danh hình như cũng có cãi cọ gì đó với Trịnh Thiếu Minh.
“Xong rồi, đây là kết tử thù, chỉ sợ hắn còn thảm hơn Hoàng Đào và Trương Nhất Nguyên!
“Ai, bạn học này quá cứng đầu rồi, cần gì phải như vậy?”
“Có thể hắn không biết kết quả của Hoàng Đào, đến lúc bị đuổi học, cha mẹ không còn việc làm, hắn sẽ hối hận.”
“Trịnh Thiếu Minh cũng quá kiêu ngạo!”
“Còn cách nào khác sao? Mà lúc nãy chỉ cần nịnh nọt Trình thiếu vài câu là được rồi, hắn nhất định phải chọc đến cùng làm gì không biết? Chắc phải đến lúc nhà tan cửa nát, hắn mới ý thức được hành vi hôm nay của hắn ngu đến mức nào!”
“...”
Đám người đang thì thầm bàn tán, Giang Thần đột nhiên quay đầu, cười cười với bọn họ. Nhất thời, đám người sợ tới mức mặt trắng bệch, cả người toát mồ hôi hột.
Trong nháy mắt bị Giang Thần nhìn đến, bọn họ có cảm giác, dường như bản thân đang bị một con dã thú máu lạnh nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn đứt cổ, chết ngay tại chỗ!
Chờ đám sinh viên phục hồi tinh thần, Giang Thần đã quay đầu rời đi.
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương, vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm câu nào nữa.
Đồng thời, bọn họ mơ hồ hiểu được vì sao Giang Thần dám khiêu khích Trịnh Thiếu Minh. Đối phương là phú nhị đại, người bạn học bình thường này sao có thể đơn giản được?
Giang Thần không để ý tới mấy đứa nhóc đó nữa, nếu không phải bọn họ càng nói càng quá đáng, hắn cũng không thèm nhìn một cái.
“Lại nói, dù không cần thẻ hóa yêu, chỉ sợ lực lượng lưu lại trong cơ thể hắn sau hai lần hóa yêu cũng có thể đối phó với oán niệm!”
Hắn có thể cảm nhận được, ngoại trừ thể lực và yêu lực, thứ vĩnh viễn lưu lại còn có uy thế hung lệ độc nhất của yêu quái. Bây giờ chỉ hắn liếc mắt một cái, có lẽ có thể chấn nhiếp oán niệm nhỏ yếu!
“Tối nay đến nơi có thể thử một chút.”
Giang Thần lẩm bẩm một câu, đi vào tòa giảng đường.
Lớp học buổi sáng nhanh chóng kết thúc, hắn không nghe lọt chữ nào, ở hàng ghế sau lướt app Địa Ngục.
Sau một buổi học, Giang Thần đã hiểu sâu hơn về cấm khu. Theo thứ tự, cấm khu ở Cửu Châu là SSS-2, tên là Phong Đô, đây là cấm khu đáng sợ nhất trên thế giới.
Vì cấm khu SSS-1 Mộng Quốc ở trung tâm đại dương, mỗi lần bạo động cần các quốc gia liên hợp trấn áp.
Chu kỳ bạo động của SSS-2 Phong Đô là 10 năm, nhưng bây giờ cách lần bạo động trước mới hơn 8 năm, vùng ven cấm khu đã có xu hướng bộc phát âm khí.
Phải biết mỗi lần âm khí bộc phát đều là dấu hiệu cấm khu bạo động. Sau đó khoảng ba tháng đến nửa năm, cấm khu nhất định sẽ bạo động!
“Thì ra hai năm nay Cửu Châu không yên bình như vậy.”
Giang Thần hít sâu một hơi.
Hắn thấy không riêng gì cấm khu thật xảy ra vấn đề, ngay cả một số khu vực bị chỉ định là ngụy cấm khu SS, cũng xảy ra biến đổi bất thường.
Ví dụ như hai năm trước, ngụy cấm khu SS-08 Thành phố Huyết Sắc ở Cửu Châu đã xảy ra một lần bạo động sớm. Âm Tào và Đạo Minh không chuẩn bị trước nên đã tổn thất nặng nề, cuối cùng phải mời 6 vị cường giả ẩn thế vương cảnh cấp S tới mới có thể mạnh mẽ trấn áp.
“Kệ đi, mấy chuyện này không phải bây giờ mình có thể quản được...”
Giang Thần cất điện thoại, ra ngoài ăn trưa.