Ba người nhìn căn phòng trống rỗng, rơi vào trầm tư. Bọn họ mơ hồ cảm giác sự biến mất của những con quỷ này có gì đó hơi kỳ lạ.
“Có thông báo cho Tần Trạch và Lưu Khai không?”
Trần Tuyết hỏi.
Giang Thần từ chối cho ý kiến.
Dương Thiên Thọ liếc nhìn khu ký túc xá, sau đó lại nhìn về phía tòa nhà dạy học, nhếch miệng cười lạnh:
“Tạm thời không báo thì tốt hơn, dù sao ai cũng có mục đích riêng, thực lực của chúng ta lại yếu nhất, nên giữ lại một số bí mật.”
Giang Thần kinh ngạc nhìn Dương Thiên Thọ.
Trước đó hắn còn tưởng cô gái này thuộc kiểu người chân dài không não, không ngờ cô ấy cũng có thể suy nghĩ đến điều này.
Đúng vậy, sự sắp xếp lúc trước của Tần Trạch thoạt nhìn có vẻ ổn, nhưng trên thực tế, trong mắt người thông minh, sơ hở cũng rất rõ ràng.
Đó là để đàn ông con trai tiến vào ký túc xá nữ, vi phạm nghiêm trọng nội quy trường học, và thầy chủ nhiệm Mã Hồng cũng không chỉ hoạt động trong khu vực tòa nhà dạy học, mà ông ta phụ trách toàn bộ ngôi trường!
Về điểm này, Giang Thần cảm thấy những kỳ nhân có kinh nghiệm phong phú như bọn người Lưu Khai không thể không nhìn ra.
Nhưng bọn họ vẫn đồng ý như không có chuyện gì.
Điều này cho thấy không chỉ Tần Trạch có ý tưởng mà đám người Lưu Khai cũng có mục đích riêng.
“Tần Trạch muốn có người giúp hắn dụ thầy chủ nhiệm rời đi, để hắn đi điều tra manh mối của nữ sinh trong tòa nhà dạy học, tìm ra tên của cô ta, sau đó dẫn cô ta ra ngoài giải quyết.”
“Chỉ cần xử lý xong nữ sinh đó, nhiệm vụ trường Trung học Hướng Dương sẽ hoàn thành hơn phân nửa, đây là công lao lớn nhất.”
“Còn đám người Lưu Khai thì sao?”
Giang Thần suy nghĩ một lát, nhưng lại không nghĩ ra được kết quả gì, hắn cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay gọi hai cô gái:
“Đi thôi, tạm thời đừng để ý nhiều như vậy. Quỷ ở đây đã biến mất, theo những gì được ghi trong tư liệu, trong khuôn viên trường chỉ còn lại nhân viên bảo vệ đốt vàng mã thôi.”
“Chúng ta xử lý gã xong rồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Ba người lại đi qua sân thể dục, nơi đó có năm, sáu bồn hoa có đường kính bốn mét, được bao bọc bởi xi măng, nằm rải rác ở giữa khu vực giảng dạy và sân thể dục, là mảng xanh quan trọng nhất của trường Trung học Hướng Dương.
Bên cạnh một bồn cây bụi và hoa hồng lấp lóe ánh lửa.
Giọng của một người đàn ông trung niên mơ hồ truyền đến, gã ta đang khóc, nhưng giọng điệu lại vô tình lộ ra ý cười nham hiểm.
Tiếng khóc và tiếng cười vang vọng khắp ngôi trường bỏ hoang.
“Hu hu hu… Thật đáng thương, người anh em, cậu chết thảm quá...”
“Tại sao cậu lại chết như vậy, để tôi lại một mình...”
“Cậu quá thảm rồi, xương cốt bị người ta chặt thành từng mảnh... Hì hì... Đáng thương quá đi...”
Dưới ánh lửa của vàng mã đang cháy là một cái bài vị, trên đó có vài chữ được khắc xiêu vẹo, trước bài vị là một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang quỳ.
Mặt của gã rất khủng bố, nửa khóc nửa cười, biểu cảm vô cùng khoa trương, ngũ quan bị kéo đến hơi biến dạng, càng nhìn càng thấy quỷ dị.
Nhìn từ phía sau, vai của nhân viên bảo vệ hơi run run, như thể gã ta đang vô cùng đau buồn, nhưng điều không thể nhìn thấy ở đây là trên tay gã ta đang cầm một con dao phay sáng loáng.
Gã ta nói người anh em của gã đã chết và xương của người đó đã bị chặt thành từng mảnh, nhưng gã lại đang cầm một con dao phay với ánh mắt đầy ác ý.
“Nói nghe coi, lát nữa chúng ta sẽ giết ông ấy như thế nào?”
Nhân viên bảo vệ đang khóc lóc đột nhiên sững sờ, nghe thấy bên cạnh hình như có người đang âm mưu giết người.
“Đơn giản thôi, đầu tiên chúng ta lừa ông ấy, nói chuyện với ổng để ổng mất cảnh giác...”
“Thật là âm mưu giết người sao? Còn lấn cả tiếng khóc tang của mình.”
Khóe miệng nhân viên bảo vệ khẽ giật giật, giọng nói của đối phương rất lớn, cách hai cái bồn hoa mà gã vẫn có thể nghe rõ.
“Quỷ bảo vệ Trương Hoa giật giật khóe miệng, quỷ khí +20.”
Nhưng gã cũng bị gợi lên sự tò mò, gã ngừng khóc, nhón chân lặng lẽ đến gần, muốn nghe xem đôi trai gái này muốn giết ai.
“... Đúng đúng, chúng ta cứ làm như vậy, sau khi chúng ta giết ông ấy, chôn xác ổng trong một bồn hoa làm chất dinh dưỡng, đảm bảo không ai có thể tìm thấy!”
“Vậy làm thế nào để chúng ta không bị nghi ngờ?”
“Việc này cũng đơn giản...”
Tiếp theo, Trương Hoa nghe hết âm mưu của đối phương.
Kế hoạch của đối phương rất kỹ lưỡng, từ giết người, chôn xác, đến tạo chứng cứ ngoại phạm, nghe có vẻ như không chỉ là nói suông mà thật sự đêm nay sẽ động thủ!
Điều này càng khơi dậy sự hứng thú của gã, gã ghé vào một bên của bồn hoa, nghe mà hai mắt lấp lánh.
Nhưng có một điều, Trương Hoa nghe từ đầu đến cuối mà gã vẫn chưa nghe được đối phương nói muốn giết ai.
Cảm giác như bị mèo cào, càng ngày càng tò mò.
“Đi thôi, chúng ta bắt đầu kế hoạch.”
Lúc này, Trương Hoa thấy hai người đứng lên, dường như muốn rời đi, nhưng gã không nhịn được tò mò, bước về phía trước.
“Khoan đã, cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn giết ai không?”
Sự xuất hiện đột ngột của gã khiến hai người giật mình.
“Chú nghe thấy hết những gì chúng tôi vừa nói hả?”
Người thanh niên lộ ra ánh mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm Trương Hoa.
“Hai người đừng lo, tôi là người rất kín miệng, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết.”
Trương Hoa không thèm để ý, xua tay cười âm hiểm:
“Quan trọng là cậu phải nói cho tôi biết cậu định giết ai? Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi người tới đó.”
Chàng trai và cô gái liếc nhìn nhau, có vẻ họ đang giao lưu gì đó qua ánh mắt.
“Được!”
Cuối cùng, người thanh niên lạnh lùng nói:
“Nói cho chú biết cũng không sao, nhưng đây là kế hoạch bí mật của chúng tôi, chú không được đi nói lung tung!”
Khóe miệng Trương Hoa giật giật.
Mẹ tụi mày, có ai bàn bạc mà nói lớn tiếng như vậy?
Còn kế hoạch bí mật?
Chỉ kém cầm cái loa hét cho cả trường biết thôi đó!
“Được, được, được.”
Gã tò mò nên phải thuận theo lời của đối phương.
Giang Thần đi tới ghé sát vào tai người bảo vệ, còn đưa tay lên che lại như thể rất bí mật, nói nhỏ.
“Người chúng tôi muốn giết tên là Trương Hoa.”
“Hóa ra hai người muốn giết Trương Hoa...”
Trương Hoa đột nhiên thỏa mãn, bắt đầu tìm kiếm trong trí nhớ người có tên là Trương Hoa trong trường.
“Ủa đậu xanh, không phải mình là Trương Hoa sao?”
Gã đột nhiên kịp phản ứng.
Mục tiêu đúng là chính mình!
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to như kìm sắt đã chạm vào cổ Trương Hoa, Giang Thần ghé sát vào mặt gã, nở nụ cười nham hiểm.
“Đại Lực Ngưu Ma Quyền!”
Yêu lực kích phát, bàn tay mạnh mẽ bóp chặt khiến cổ của Trương Hoa phát ra âm thanh giòn vang, xương cốt lần lượt vỡ vụn.
“Mày muốn chết!”
Trương Hoa phản ứng lại, trong tay gã xuất hiện một xấp tiền giấy, bắt đầu bốc cháy, gã cố gắng phát ra lời nói từ trong cổ họng đang bị bóp nghẹt:
“Giang Thần! Mày chết cũng quá thảm! Cả người mày đầy vết chém, xương cốt bị chặt nát...”
Lời nguyền độc ác này như kích phát một loại lực lượng quỷ dị nào đó.
Con ngươi Giang Thần trừng lớn, cánh tay phải truyền đến cảm giác đau nhói, giống như thật sự bị chặt một đao.
Bốp!
Lúc này, một cái đá ngang từ bên cạnh vung tới, Dương Thiên Thọ xuất thủ.
Không chỉ vậy, trong bụi cây phía sau Trương Hoa, một ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên.
“Kim quang phù!”
Trần Tuyết đang trốn ở đó cũng đột nhiên tấn công.