Trong đám người, trợ giảng Tôn Chí Binh nghiêm túc:
“Hai em nói gì? Không thấy Triệu Thiến đâu? Một người sống sờ sờ ra đó sao lại biến mất được?!”
Trước mặt gã, một nữ sinh mặc quần short jean và một cô gái mặc váy ngắn đang tỏ ra lo lắng.
Cô gái mặc quần short jean chỉ về phía bên kia hồ, nói:
“Lúc tụi em đi dạo bên kia thì gặp một người làm vườn đang cắt tỉa cây, Triệu Thiến rất thích làm vườn nên bạn ấy nói muốn đi qua đó học hỏi, vậy nên hai bọn em đi nơi khác trước.”
“Kết quả khi bọn em trở lại thì không thấy bạn ấy đâu nữa.”
Nữ sinh váy ngắn nói thêm:
“Ngoài ra, người làm vườn đó cũng biến mất, ngay cả những chậu cây mà ông ta cắt trước đó cũng bị chuyển đi, cho nên bọn em mới nghi ngờ Triệu Thiến gặp nguy hiểm.”
“Đã gọi điện thoại chưa?”
Tôn Chí Binh cũng lo lắng, gã là người dẫn đội ra ngoài, nếu có sinh viên gặp nạn, vậy gã sẽ gặp rắc rối lớn.
“Đã gọi nhưng không có ai nghe máy.”
Một số sinh viên nói.
“Thầy Tôn, thầy cứ yên tâm, tôi đã bảo nhân viên biệt thự đi tìm rồi.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, giám sát Ngô cũng lập tức chạy tới.
Chị ta hơi do dự nhìn về phía hai nữ sinh:
“Hai em chắc chắn là đã gặp một người làm vườn sao?”
“Đúng vậy, ông ta mặc đồng phục của biệt thự, cầm một cái kéo lớn cắt tỉa cây.”
Nữ sinh quần short khẳng định.
“Nhưng mà... biệt thự của chúng tôi không có người làm vườn chính thức, thường cứ mỗi 3 tháng, chúng tôi sẽ thuê người làm vườn đến cắt tỉa, lần cuối cùng là nửa tháng trước.”
Lời nói của giám sát Ngô làm cho sắc mặt của đám người càng khó coi hơn.
Vậy người làm vườn đó là giả?
Như thế khả năng ông ta là người xấu càng lớn hơn!
Người mất tích lại là một cô gái, ở vùng hoang vu này, hầu như ai cũng có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra thảm kịch gì.
Lúc này, Giang Thần ở bên cạnh nghe nửa ngày đột nhiên đi tới. Hắn nhạy bén phát hiện một vấn đề, nếu đối phương muốn bắt cóc một nữ sinh, vậy cứ dẫn người đi là được, tại sao còn mang đi cả chậu cây đang được cắt tỉa?
“Trương Lộ, chậu cây mà hai cậu nhìn thấy trông như thế nào?”
Hắn lên tiếng hỏi.
Mọi người thấy là Giang Thần thì không hiểu tại sao lúc này hắn lại đứng ra.
Nhưng Trương Lộ vốn đang căng thẳng, nên theo bản năng trả lời:
“Là một loại cây cảnh cao cỡ bằng một người, hẳn là cây cảnh, loại thực vật khác cũng không thể phát triển cao như vậy.”
“Cao bằng một người?”
Giám sát Ngô ở bên cạnh nghe vậy, vô thức cao giọng.
“Giám sát Ngô biết gì sao?”
Giang Thần nhìn về phía chị ta.
Đối phương lại ấp úng, không muốn nói chuyện.
“Giám sát Ngô, học sinh của tôi ở biệt thự này xảy ra chuyện, tốt nhất chị nên cho tôi một lời giải thích, biết cái gì thì nói nhanh lên, nếu không đến lúc đó người nói chuyện với chị chính là công an đấy!”
Tôn Chí Binh cắn răng nhìn chằm chằm giám sát Ngô, giống như một con dã thú đang giận dữ.
Mặc dù bình thường gã cũng rất khôn khéo, nhưng chuyện này liên quan đến an toàn của sinh viên của mình, rõ ràng đối phương biết chuyện nhưng lại không muốn nói, gã thật sự muốn chửi bậy.
Một đám sinh viên cũng nhìn sang.
Bình thường giám sát Ngô đối xử nghiêm khắc với cấp dưới, như một con hổ cái uy phong, nhưng khi đối mặt với một đám người xa lạ lại đang nhìn chằm chằm dò hỏi mình thì trong lòng chị ta cũng hơi sợ hãi.
Dù sao chị ta cũng không thể khấu trừ tiền thưởng của những người này, bây giờ đồng bạn của đối phương mất tích, rất khó đảm bảo bọn họ sẽ không kích động làm ra chuyện gì.
“Mọi người bình tĩnh, tôi nói, nơi này của chúng tôi hoàn toàn không có cây cảnh cao bằng đầu người, phần lớn là chậu cây nhỏ.”
“Mặt khác, người làm vườn lần trước đến đây đã xảy ra tai nạn, ông ta... đã chết trong biệt thự.”
Chị ta nói xong thì nhìn bốn phía, nhỏ giọng:
“Xin mọi người giúp tôi giữ bí mật, nếu để Trương quản gia biết chuyện này, tôi sẽ xong đời.”
Có một người làm vườn chết trong biệt thự?
Mọi người nghe được tin tức này thì hơi kinh hoàng.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Triệu Thiến mất tích?
“Giám sát Ngô, không phải chị muốn nói sinh viên của tôi đã bị quỷ bắt đi rồi chứ?”
Sắc mặt Tôn Chí Binh âm trầm:
“Lúc này rồi mà chị còn giỡn với chúng tôi?!”
Giám sát Ngô không trách thái độ của gã, mà là nhìn mọi người, cười khổ lắc đầu:
“Mọi người không biết, người làm vườn đó chết rất kỳ quái. Tối hôm đó, ông ta đang cắt tỉa cây liễu bên hồ, không cẩn thận làm rơi cái kéo.”
“Đầu tiên ông ta đến phòng dụng cụ của biệt thự tìm dây thừng gắn nam châm để vớt, sau một lúc thì quay lại lấy kính bơi. Ông ta nói với quản lý phòng dụng cụ, có lẽ cái kéo đã bị vướng vào rong rêu, nam châm không hút được, chỉ có thể tự mình xuống vớt.”
“Nhưng sau khi ông ta rời khỏi phòng dụng cụ thì không quay lại nữa, hôm sau chúng tôi tìm được thi thể của ông ta trong hồ nước.”
“Mọi người có biết chuyện này kỳ lạ chỗ nào không?”
Một đám sinh viên đều nhíu mày, lúc này Tôn Chí Binh kinh hãi mở to hai mắt, không quá chắc chắn nói:
“Nếu tôi nhớ không lầm, để đảm bảo an toàn, hồ đủ tư cách bơi lội phải đảm bảo không có thực vật thủy sinh.”
“Đúng vậy, biệt thự của chúng tôi xây dựng dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, mỗi 2 ngày sẽ cọ rửa một lần, dưới nước hoàn toàn không có khả năng mọc ra rong rêu có thể quấn lấy đồ đạc!”
Giám sát Ngô trầm giọng nói.
“Người làm vườn đó chết rất cổ quái. Sau khi ông ta chết, trong biệt thự cũng phát sinh không ít chuyện kỳ lạ, liên tiếp có mấy vị khách và nhân viên mất tích, còn có người nói đã từng nhìn thấy những người mất tích này vào buổi tối, bọn họ bị trồng trong chậu, làm thành chậu cây!”
Nghe được lời của giám sát Ngô, tất cả mọi người cảm thấy tim mình run lên.
Nơi này còn có chuyện khủng bố như vậy?
“Nhưng đó chỉ là tin đồn mà thôi, sau khi tôi đến đây còn chưa thấy có ai gặp chuyện không may.”
Giám sát Ngô cười gượng:
“Mọi người cứ yên tâm, nhân viên của biệt thự nhất định sẽ tìm được nữ sinh đó.”
Lúc chị ta nói chuyện, Giang Thần đột nhiên nhìn chằm chằm phía bên kia hồ, dường như đã phát hiện điều gì đó, nhưng hắn không kinh động đến người khác, một mình lẻn đi qua.
...
Ở phía bên kia, một cô gái mặc váy ngắn đang bị trói vào một cột gỗ, một đầu của cột gỗ được cắm vào một chậu đất lớn, như thể cô ấy bị làm thành một chậu cây.
Cô gái này là Triệu Thiến, lúc này, cả người cô đang không ngừng run rẩy.
Trong tầm mắt cô là bảy tám chậu cây giống mình, nhưng những chậu cây này đã sớm chết, một số thi thể đã bốc mùi thối rữa, một số thì bị cắt tỉa đến máu thịt be bét.
Một người đàn ông trung niên đang cầm một cái kéo lớn trong tay, tỉ mỉ cắt xén một ‘chậu cây’, thỉnh thoảng còn quay đầu lại đánh giá Triệu Thiến.
Ánh mắt người đàn ông trung niên như rắn độc, bị ông ta liếc mắt một cái, cơ thể Triệu Thiến đã run lên dữ dội, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí, nước mắt chảy ròng ròng, đồng thời không ngừng kêu cứu.
“Cứu tôi, cứu tôi với...”
Giọng nói vô cùng yếu ớt, bởi vì cô đã hét như vậy hơn nửa tiếng. Lúc trước, khi hai người bạn của cô trở về, đi ngang qua đoạn đường này, nhưng dường như họ không nhìn thấy cô.
“Đừng kêu nữa, chờ tôi cắt xén em thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, tôi sẽ đưa em trở về, để bạn bè của em chiêm ngưỡng.”
Người đàn ông trung niên ‘lạch cạch’ cắt một ngón tay, quay đầu nói với Triệu Thiến.
Giọng nói của ông ta rất ôn hòa, là một chuyên gia làm vườn, tỉ mỉ và khí chất đều rất cao, nhưng rơi vào trong tai Triệu Thiến, ông ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!