• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác gái này đang làm gì vậy, muốn vào phòng trộm đồ của khách sao?”

Lý Kiệt liếc mắt một cái đã phát hiện ra bác gái đang lén lút ở cạnh cửa.

Triệu Nhị Hổ ở bên cạnh nhe răng:

“Thứ bà ấy muốn trộm cũng không chỉ là đồ của khách.”

Mà còn là mạng sống của khách!

“Ý cậu là sao?”

Lý Kiệt quay đầu nhìn Triệu Nhị Hổ, lại đột nhiên sửng sốt:

“Lão Giang đâu?”

Triệu Nhị Hổ không nói lời nào, hất cằm về phía trước. Lý Kiệt đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy Giang Thần đang áp sát vào tường, dùng một loại tư thế còn lén lút hơn cả bác gái, lặng lẽ tiếp cận bà ta.

Dường như trên tay hắn còn đang cầm một cái gì đó.

“Cậu ta... cậu ta đang làm gì vậy?”

Lý Kiệt ngẩn người.

Triệu Nhị Hổ không nói lời nào, chủ yếu cậu cũng không hiểu Giang Thần đang muốn làm gì.

Dọc theo đường đi, đương nhiên cậu cũng nhìn ra Giang Thần cũng là người của giới kỳ nhân, chỉ là thực lực không mạnh lắm, dựa vào cường độ thân thể thì có lẽ miễn cưỡng đạt đến cấp D-.

Trên người bác gái phía trước có oán khí nồng đậm, là một con ác quỷ hàng thật giá thật. Một kỳ nhân mới bước vào cấp D dám đối đầu với ác quỷ, gần như phải chết không thể nghi ngờ!

Triệu Nhị Hổ đi về phía trước vài bước, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào, cậu ta không quá tin tưởng vào khả năng của Giang Thần.

Bên này, bác gái cười âm trầm, chậm rãi đẩy cửa ra. Trong phòng, Tưởng Tâm Di thở dốc, tim như muốn nhảy ra ngoài, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt đầy nước mắt.

Cô bị dọa khóc. Nửa khuôn mặt của bác gái lộ ra làn da trắng bệch, còn tỏa ra mùi thối rữa, dù ai nhìn thấy cũng sẽ biết đây không phải là một người sống!

Là quỷ!

Là quỷ đó!

Ai đó cứu tôi, cứu tôi với...

Tưởng Tâm Di bất lực gào thét trong lòng.

Ý cười của bác gái càng nồng đậm, cố ý đẩy cửa một cách chậm rãi, từng chút từng chút một. Mũi bà ta giật giật, giống như đang hấp thu thứ gì đó, oán khí trên người cũng đang dần tăng lên. Đây là cách quỷ trở nên mạnh mẽ.

“Nè bác!!!”

Một giọng nói cực lớn, đinh tai nhức óc, gần như vang lên sát bên tai bà ta.

Bác gái giật mình, hồn suýt bị dọa bay mất, liên tục lui về sau vài bước, mở to mắt nhìn về phía người thanh niên đang cầm một cái loa lớn trước mặt.

“Mày...”

Bà ta giơ tay chỉ vào Giang Thần, phẫn nộ đến mức toàn thân run lên.

“Quỷ bác gái lửa giận công tâm, quỷ khí +50.”

Cmn thần kinh à?

Suýt chút nữa dọa chết lão nương!

Nhưng bác gái còn chưa mắng ra miệng, Giang Thần lại lần nữa giơ loa lớn vào mặt bà ta, cao giọng hét:

“Bác gái, bác đang làm gì vậy? Nhìn trộm bạn cùng lớp của chúng tôi tắm sao?”

Cái loa được mở hết cỡ, âm thanh lớn suýt chút đã khiến bà ta điếc tai.

“Quỷ khí +30.”

“Bác gái, bác già rồi mà không nên thân gì hết nha!”

“Bác gái vừa thẹn vừa giận! Quỷ khí +45.”

Bác gái nghiến răng nghiến lợi nhìn người thanh niên trước mặt. Mày thích nói gì thì nói đi, cầm cái loa lớn chỉa vào mặt người khác như vậy là có ý gì?

Đột nhiên, dường như bà ta nghĩ tới cái gì đó, cười âm trầm, ý vị thâm trường nhìn Giang Thần.

Sau đó.

“Cộp cộp.”

Đầu của bác gái rơi xuống sàn hành lang, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm:

“Ha ha, chàng trai trẻ, sao mày không tiếp tục lấy loa hét vào mặt tao nữa đi?”

Cảnh tượng quỷ dị này đủ để dọa rất nhiều người lên cơn đau tim.

Giang Thần đứng đó suy tư hai giây, sau đó hai mắt sáng lên, đột nhiên bỏ cái loa xuống, cầm đầu bác gái chạy ra khỏi hành lang.

Bà già ngây cả người, trong lòng mơ hồ dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Thi thể không đầu của bà ta lảo đảo đuổi theo sau.

Nhưng không có đầu, việc đi lại trở nên khó khăn.

Mà Giang Thần sớm đã chạy ra khỏi hành lang, mặc kệ Lý Kiệt và Triệu Nhị Hổ đang trợn mắt há hốc mồm, hắn tung đầu của bà ta lên cao, dồn hết sức lực vào chân phải, khi đầu rơi xuống thì đá mạnh.

Bốp—

Cái đầu giống như một quả bóng đá, vẽ nên một đường vòng cung, vượt qua hồ nhân tạo, rơi xuống bãi đỗ xe đối diện.

“Quỷ già phẫn nộ đến phát cuồng, quỷ khí +75.”

Đánh chết bà ta cũng không nghĩ tới, đầu của mình rơi xuống, vậy mà không chỉ không dọa chết đối phương, ngược lại còn bị đối phương nhặt đi. Lá gan của mày thật sự quá lớn rồi!

Lý Kiệt và Triệu Nhị Hổ sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu đều là, làm vậy cũng được luôn đó hả?

Lúc này, thi thể không đầu của bà già đang đuổi theo, loạng choạng chạy về phía trước như một con ruồi không đầu, bà ta đang rất muốn lấy lại đầu của mình.

Lý Kiệt khó khăn nuốt nước miếng, thi thể không đầu còn có thể di chuyển, không phải quỷ thì là cái gì?

Cậu ta vừa định chạy thì thấy Giang Thần đi tới, đột nhiên ngồi xổm xuống, duỗi ra một chân.

Chẳng mấy chốc, thi thể vốn đi không vững lại vấp phải chân của Giang Thần, nặng nề ngã ‘ầm’ xuống đất. Dường như nó rất phẫn nộ, tay chân cào loạn, muốn túm lấy người đã chắn đường của nó.

Nhưng lúc này Giang Thần đã đi xa, nó cào lung tung vài cái, không có kết quả, chỉ có thể tiếp tục đứng lên chạy về phía trước, đi tìm đầu của mình.

Giang Thần lại tiến lên, ngồi xổm xuống, duỗi chân.

Ầm—

Chuyện tiếp theo như nước chảy mây trôi.

Bà già lại một lần nữa vấp ngã.

“Đậu móa, lão Giang, đây là kỹ năng gì vậy?”

Nỗi sợ hãi trong lòng Lý Kiệt đã bay sạch.

Khóe miệng của Triệu Nhị Hổ ở một bên càng giật giật.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy có kỳ nhân đối phó quỷ như vậy.

Còn là người sao!

Chơi dơ hơn cả quỷ nữa!

Cứ như vậy, Giang Thần liên tiếp ngáng chân thi thể không đầu năm sáu lần, mắt thấy bác gái không tiếp tục cống hiến quỷ khí nữa.

Rốt cục hắn mới đánh ra một quyền, yêu lực mãnh liệt xé nát tàn hồn của ác quỷ.

“Ting,...”

Giang Thần nhìn một chút, con quỷ này mang đến cho hắn tổng cộng gần 400 điểm quỷ khí.

Như vậy đã rất nhiều, bởi vì xét từ thực lực, bà già này chỉ tương đương với nữ y tá lúc trước, là loại ác quỷ yếu nhất.

“Không tệ, không tệ, lại có tiến bộ, chỉ một ác quỷ cấp thấp mà có thể thu thập được gần 400 quỷ khí. Hơn nữa đúng thật là thực lực cơ sở của mình đã đủ để đối phó với một ác quỷ rác rưởi nhất rồi!”

Giang Thần lẩm bẩm một câu, rất phấn khích.

Nhưng hắn cũng hiểu được, đây là cơ duyên xảo hợp, bà già này quá ngốc, tự nhiên lại chủ động để đầu rơi xuống làm cho thực lực giảm mạnh, mới để cho hắn nhặt được của hời.

“Lão Giang, nguy hiểm quá nha!”

Lý Kiệt ở một bên rất hưng phấn.

Ánh mắt Triệu Nhị Hổ cũng không thể bình tĩnh:

“Tui cũng được mở mang tầm mắt.”

Giang Thần khoát tay, vừa định khoác lác vài câu thì chợt nghe từ xa truyền đến tiếng ồn ào. Hắn quay đầu nhìn lại thì phát hiện một đám sinh viên, Tôn Chí Binh, còn có giám sát Ngô, tất cả đang tập trung một chỗ.

“Có chuyện gì sao? Đến đó xem thử đi.”

Tạm thời Giang Thần không để ý đến Tưởng Tâm Di, phòng của cô ấy không ở ven hồ, quỷ già cũng đã chết, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK