Chẳng mấy chốc, những người quan tâm đều đã viết xong giá cả, từng người tiến lên mở tay cho Liễu Vận Trúc xem qua.
Giang Thần nhìn thấy có tám người ra giá, tất nhiên trong đó có đệ tử của bốn thế gia Trần, Dương, Triệu, Tần, mặt khác có hai người trung niên đeo mặt nạ, hai người này mang đến cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, có lẽ là cao thủ cấp C!
Ngoài ra còn có hai tiểu tông môn ẩn thế, trang phục của họ khá đặc biệt, một nhóm người mặc đạo bào màu vàng nhạt, còn một nhóm thì mặc trang phục luyện công, sau lưng in tên của một võ quán nào đó.
Liễu Vận Trúc lần lượt xem giá của từng người, sau khi cân nhắc một chút, cuối cùng đưa trống nhỏ da xanh về phía Tần gia: “Tần gia ra giá 21.500 điểm Địa Ngục, tôi bán pháp khí này cho bọn họ.”
Cuối cùng nói ra giá cả là vì để cho những người ra giá còn lại tâm phục khẩu phục.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tần gia.
Hơn 20 nghìn điểm tích lũy, đây là giá của một pháp khí bán thượng phẩm, mặc dù cái trống nhỏ này đặc biệt thật, nhưng bọn họ cũng quá chịu chi!
“Ha ha, thiếu gia của chúng tôi có nhận một nhiệm vụ nhóm cấp D+, cần gấp một kiện pháp khí lợi hại, đa tạ chư vị đã giúp đỡ.” Vị trung niên trong đội ngũ Tần gia chắp tay cười.
“Khó trách, hẳn là sau khi làm nhiệm vụ này Tần thiếu có thể bái nhập Vũ Tông nhỉ? Cơ hội như vậy thì tiêu nhiều điểm chút cũng đáng!” Có cao thủ cấp C lấy lòng nói.
“Ha ha, Tần gia thật đúng là tài đại khí thô, có tiền lại không có chỗ tiêu...” Cũng có người lộ vẻ khó chịu.
Nhưng dù sao thì pháp khí này cũng đã được bán.
Kế tiếp Liễu Vận Trúc lại lấy ra mấy kiện pháp khí trung phẩm trung đẳng, cũng được mọi người tranh đoạt.
Giang Thần cũng nhìn trúng một món đồ, nhưng giá cả của nó thật sự đắt đến thái quá.
Có lẽ bởi vì là Liễu Vận Trúc luyện chế, cho nên dù ở chợ đen thì giá cả cũng mắc hơn so với chợ trong app Địa Ngục.
“Mình vẫn phải tích lũy điểm Địa Ngục thôi! Khó trách người ta nói giàu không học văn nghèo không luyện võ, mấy thứ dùng để đánh nhau này thật cmn đắt!” Giang Thần lắc đầu.
Nhưng dù sao hắn đi dạo nửa ngày cũng không phải không thu hoạch được gì, hắn bỏ ra 100 điểm tích lũy mua một bình âm khí.
Thứ này được thu thập từ những con quỷ hoặc từ cực âm chi địa, thường là âm sai mua để tăng cường thực lực, nhưng nó vẫn còn có một công dụng khác mà hầu như không ai sử dụng, đó chính là chữa thương cho quỷ.
“He he, nếu mình gặp phải ác quỷ đỉnh cấp, chém nó một đao, sau đó rót vào âm khí chữa thương, lại chém một đao... Lặp đi lặp lại, không biết có thể thu được bao nhiêu quỷ khí.”
Đây là ý tưởng tốt đẹp của Giang Thần, nhưng hiệu quả cụ thể như thế nào thì còn phải thử mới biết được.
Giữa trưa, hai người cũng đã đi dạo gần hết, quyết định rời khỏi chợ đen.
Vốn dĩ Giang Thần định mời Trần Tuyết ăn một bữa cơm, ai ngờ đối phương mua một đống tài liệu phù chú, vội vàng chạy về chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai.
Có thể thấy, cô nàng vẫn rất căng thẳng khi sắp tham gia vào nhiệm vụ nhóm cấp D+.
Cuối cùng Giang Thần bắt taxi về trường.
Buổi chiều chỉ có một tiết, sau khi học xong, hắn đi dạo trong khuôn viên trường một vòng rồi trở về nhà.
...
Buổi tối lúc ăn cơm, chị Hồng cau mày thất thần.
Hai ngày trước Giang Thần đã chú ý tới, dường như chị Hồng có tâm sự gì đó, hắn lên tiếng hỏi: “Chị có chuyện gì sao?”
“À...” Chị Hồng do dự nửa ngày: “Tiểu Thần, em nói em là pháp sư trừ tà, chị... chị có thể nhờ em làm một pháp sự được không?”
“Ha ha, có chuyện gì cứ nói thẳng, chị Hồng, chị đừng khách khí như vậy.” Giang Thần nói.
Đối phương là một phú bà được nuông chiều từ nhỏ, vậy mà không chỉ mỗi ngày nấu cơm cho hắn, thậm chí ngay cả chuyện giặt giũ, quét dọn phòng cũng làm, đương nhiên hắn cũng nên có qua có lại.
“Ai~” Chị Hồng khẽ thở dài: “Tiểu Thần có lẽ em không biết, quan hệ giữa chị và gia đình khá phức tạp.”
Vẻ mặt buồn rầu của chị mấy ngày nay cũng không phải cố ý muốn khiến Giang Thần chú ý, mà là chị thật sự đang đấu tranh nội tâm.
“Mười năm trước, cha chị hy vọng chị kết hôn với con trai của một người bạn cũ của ông ấy, liên hôn thương nghiệp giữa hai gia đình rất quan trọng đối với việc làm ăn của cả hai bên vào thời điểm đó.”
“Nhưng từ nhỏ chị đã muốn theo đuổi hạnh phúc của bản thân, sống chết không đồng ý.”
“Lần đó gia đình làm ăn thất bại, thua lỗ rất lớn, cha chị tức giận đã đuổi chị ra khỏi nhà. Sau đó, mẹ chị lặng lẽ mua cho chị hơn phân nửa tòa nhà này, để chị có chỗ đặt chân ở bên ngoài.”
Nghe đến đó, ánh mắt vốn đang tràn ngập đồng cảm của Giang Thần biến thành kinh ngạc, khóe miệng khẽ giật giật.
Cmn!
Nghèo túng còn có thể tiện tay mua nửa tòa nhà ở thành phố Giang Bắc.
Nếu hắn không thức tỉnh hệ thống, đời này chưa chắc có thể mua được một căn hộ tốt một chút ở đây, vậy hắn có tư cách gì mà đồng cảm với người ta chứ?
“Chờ đã, chị Hồng, chị họ gì?” Giang Thần như có điều suy nghĩ hỏi.
Chị Hồng mím môi, không hiểu sao cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói: “Chị tên thật là Cố Hồng Nhã, bởi vì không muốn người khác nhắc tới gia đình chị, nên sau khi đến đây, chị chỉ để người khác gọi chị là chị Hồng.”
“Cố gia?”
“Ừ.” Chị Hồng gật đầu.
Ánh mắt Giang Thần trở nên cổ quái, lần trước khi nhìn thấy một xấp giấy chứng nhận bất động sản, hắn chỉ cảm thấy chị Hồng là một phú bà.
Không ngờ lại là một phú bà giàu có như vậy!
Cố gia, đây chính là đại tài phiệt số một số hai thành phố Giang Bắc, còn mạnh hơn cả hai nhà Trịnh, Lý, ngoại trừ những kỳ nhân thế gia, nói nó là hoàng đế của Giang Bắc cũng không quá đáng.
Chị Hồng là con gái của tài phiệt Cố thị, với thân phận này, đừng nói hơn nửa tòa nhà, mua lại cả cư xá Giang Uyển cũng không tốn bao nhiêu công sức.
“Nhưng chị đã cắt đứt với gia đình từ lâu rồi.” Chị Hồng hơi bĩu môi, bất mãn nói: “Mười năm rồi, ông ấy chưa một lần đến thăm chị, cũng chưa từng gọi điện cho chị, có người cha nào như vậy sao?”
Giang Thần chỉ cười, không tiếp lời.
“Lần trước mẹ chị gọi điện thoại nói, gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện lạ, anh trai và chị dâu chị gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn. Mấy ngày trước… cha chị cũng bệnh nặng, bác sĩ đứng đầu Cửu Châu đến cũng bó tay bất lực.”
“Có cao nhân chỉ điểm nói đây không phải là bệnh, mà là bị thứ bẩn quấn lấy, cha chị mời người nọ đến biệt thự lưng núi nhà chị xem thử, kết quả đêm đó vị cao nhân kia lại mất tích, ngày hôm sau có người ở phía sau biệt thự tìm được ông ta, người đã chết, thi thể bị treo ngược trên cây một cách quỷ dị.”
“Sau đó cha chị lại tìm một ít năng nhân dị sĩ, cũng không có hiệu quả gì, cuối cùng lựa chọn chuyển nhà, nhưng sau khi chuyển nhà đến nơi khác, chuyện lạ vẫn liên tiếp xảy ra.”
“Cuối cùng, bệnh của cha chị thật sự quá nặng, chỉ có thể nhờ người trong nhà đi tìm người có thể giải quyết chuyện này. Ông ấy còn tuyên bố, sau khi khỏi bệnh lần này ổng cũng sắp về hưu, nên nếu ai có thể giải quyết chuyện này, thì người đó chính là người cầm lái tiếp theo của công ty.”
“Vì thế, mấy anh chị em chị, còn có cháu trai và cháu gái, tất cả đều bỏ ra một số tiền lớn để tìm người bên ngoài, mẹ chị bảo chị cũng tìm thử xem.”
“Cho tới bây giờ chị chưa từng nghĩ đến việc kế thừa gia nghiệp, nhưng...” Cố Hồng Nhã cắn môi dưới nói: “Chị không muốn mẹ chị cũng gặp nguy hiểm! Nghe nói trong nhà đã chết mấy người, chỉ sợ thật sự gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu.”
Giang Thần nghe xong cũng hiểu được: “Được, khi nào đi?”
“Anh hai và anh ba của chị cũng tìm không ít cao nhân, chị cũng không muốn tranh với bọn họ, tốt nhất là bọn họ có thể giải quyết, nếu thật sự không được thì ngày mai chị hỏi mẹ chị một chút, chúng ta lại đi qua.”
Chị biết, Giang Thần là cao nhân hàng thật giá thật, nữ quỷ kinh khủng lúc trước bị hắn ném từ tầng 12 xuống, nện thành thịt vụn.
Cho nên xem hắn như lá bài tẩy cuối cùng.
“Được.” Giang Thần gật đầu.
Đúng lúc, ngày mai hắn cũng có nhiệm vụ.
Ăn cơm xong, hắn trở về phòng, mở điện thoại di động kiểm tra thông tin nhiệm vụ mà Trần Tuyết đã gửi trước đó.
“Tên sự kiện: Trường Trung học Hướng Dương.”
“Mô tả: Từ khi học sinh đó chết, tên của cô ấy được viết đầy trên bàn, khuôn mặt của cô ấy được vẽ trên sách, tất cả mọi người nghe được giọng nói của cô ấy lúc nửa đêm - Đừng sợ, không phải chúng ta chết rồi đều sẽ quay trở lại sao?”
“Cấp độ nguy hiểm: D+.”
“Loại nhiệm vụ: Nhóm.”
“Phần thưởng cơ bản: 180 điểm.”