Trong hành lang tối đen như mực chỉ có tiếng bước chân của Giang Thần và Triệu Tiểu Đông. Mặc dù Triệu Tiểu Đông đã cố gắng hết sức khống chế nhưng vẫn không khỏi run rẩy thở dốc.
Hai người đi lên tầng 2, nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng chạy ‘lộp cộp’.
Âm thanh này đầu tiên là chạy về phía cuối hành lang, sau đó lại quay trở lại, tiến gần tới vị trí của hai người bọn họ.
Giang Thần giơ tay lên để Triệu Tiểu Đông lui về phía sau hai bước, tự mình thò đầu ra, mơ hồ nhìn thấy trong bóng tối có bóng người, vừa chạy về phía này vừa hét lớn:
“Tao đã nhìn thấy mày rồi! Đừng chạy nữa, mau dừng lại!”
“Là giọng của Dương Chí.”
Triệu Tiểu Đông nhỏ giọng nói, đáy lòng dâng lên một cảm giác quái dị:
“Cậu ấy điên rồi sao? Buổi tối, ở trong một tòa nhà không có đèn, không có người, đuổi theo cái gì vậy chứ?”
Giang Thần nhìn vài lần, sau đó tự trấn an:
“Hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi lát nữa đừng quá căng thẳng.”
Sau đó hắn lại lẩm bẩm gì đó rồi lặng lẽ tiến vào một căn phòng bên cạnh cầu thang.
Không lâu sau, một nam sinh có dáng người cao lớn chạy tới, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Triệu Tiểu Đông, cậu ta giơ cây gậy bảo vệ không biết tìm được ở đâu muốn nện xuống.
“Là tôi Triệu Tiểu Đông đây! Con mẹ nó Dương Chí, cậu điên rồi sao!?”
Triệu Tiểu Đông vội vàng hét lên.
Đối phương sửng sốt một chút, đi về phía trước thêm hai bước, sau khi cẩn thận đánh giá mới hạ cây gậy bảo vệ xuống:
“Đậu má, thì ra là cậu, sao cậu lại ở đây?”
Triệu Tiểu Đông thầm nghĩ trong lòng, không lẽ cậu ta đã bị mất trí nhớ rồi sao?
Tôi đi vệ sinh bảo cậu chờ bên ngoài, bây giờ cậu hỏi tôi tại sao tôi lại ở đây?
“Tôi tình cờ đi ngang qua, còn cậu nổi điên chạy tới chạy lui là sao vậy?”
Triệu Tiểu Đông hỏi.
“À, lúc nãy tôi nhặt được cái này ở tầng 1, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một tên sát nhân chạy đến trước mặt, nên tôi đã đuổi theo.”
Dương Chí trả lời với vẻ chắc chắn.
Cảm giác quái dị trong lòng Triệu Tiểu Đông càng thêm mãnh liệt.
Không phải khi gặp sát nhân, người bình thường sẽ lập tức bỏ chạy sao? Còn cậu ta thì lại đuổi theo...
Cậu nhìn chằm chằm Dương Chí vài lần, cảm nhận được một chút xa lạ từ trên người người bạn tốt nhiều năm này. Cậu luôn có cảm giác trạng thái của cậu ta không đúng lắm.
Lúc này Dương Chí lại gãi đầu, lẩm bẩm nói:
“Kỳ lạ, rõ ràng tôi thấy gã ta chạy tới, nhưng tôi tìm vài vòng cũng không thấy, không biết đi đâu rồi nữa?”
Lúc nói chuyện cậu ta lại đi hai bước, cơ thể hơi nghiêng sang một bên.
Lúc này, Triệu Tiểu Đông bất ngờ trợn to mắt, hít một hơi khí lạnh.
Lúc trước mặt đối mặt cậu còn chưa phát hiện điều gì, bây giờ cậu mới nhìn thấy phía sau Dương Chí có một ông lão mặc đồ bảo vệ đang đi theo. Đối phương cũng gãi đầu hơi nghiêng người, gần như là kề sát sau lưng Dương Chí, làm ra động tác giống hệt như cậu ta.
Điểm khác biệt là, trên tay Dương Chí là gậy bảo vệ, còn trên tay lão bảo vệ lại là một con dao nhọn.
Khó trách Dương Chí nói thế nào cũng không tìm được người chạy tới, thì ra là vì người này vẫn luôn đi theo sau lưng cậu ta!
Triệu Tiểu Đông nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào trong thịt, dùng đau đớn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nhưng môi vẫn không khỏi hơi run rẩy nói:
“Dương Chí, hình như tôi vừa mới nhìn thấy một người chạy tới nhà vệ sinh bên kia, hay là cậu đến đó tìm thử xem?”
“Thật sao? Quá tốt rồi!”
Dương Chí hào hứng nói, sau đó cầm gậy bảo vệ chạy vèo về phía hành lang bên trái.
Chân của Triệu Tiểu Đông sắp nhũn ra. Con mắt của lão bảo vệ đó chỉ có tròng trắng, gò má hóp lại, như thể thịt dưới da đã bị thối rữa, trước khi đối phương rời đi còn quay đầu nhìn cậu một cái, trên gương mặt già nua lộ vẻ như cười như không, ý nói mày cũng đã lọt vào mắt tao rồi đó nhóc!
Nhưng cậu chợt nghĩ đến cái gì đó, vịn tường đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Dương Chí chạy qua căn phòng đầu tiên bên trái. Trong bóng tối, một bóng người khác lặng lẽ đi ra, thế mà đi theo phía sau lão bảo vệ, gần như áp sát vào lưng lão, làm ra động tác giống như lão.
Trên tay người đó cũng có một con dao nhọn!
“Cmn! Giang Thần đúng là điên rồi, dám bám sát theo sau một con quỷ, nếu không bị thần kinh thì tuyệt đối không thể làm ra loại hành động điên khùng như vậy!”
Chân Triệu Tiểu Đông càng thêm mềm nhũn, sau khi đụng phải quỷ, ban đầu Giang Thần mang đến cho cậu ta cảm giác rất an toàn, nhưng sau khi tiếp xúc nhiều cậu ấy mới phát hiện, cảm giác khủng bố mà Giang Thần mang đến không thua gì mấy con ác quỷ!
...
Dương Chí chạy đến cuối hành lang, toàn bộ hệ thống điện của nhà hàng đã bị ngắt, tất cả các phòng mà cậu ta đi ngang qua đều tối om, nhưng nhà vệ sinh vẫn sáng đèn, trên bồn rửa mặt có một tấm gương lớn.
Dương Chí cảnh giác nhìn trong nhà vệ sinh vài lần, giơ gậy bảo vệ lên, nhón chân lặng lẽ đi vào, định đánh tên sát nhân kia trở tay không kịp.
Phía sau cậu ta, lão bảo vệ và Giang Thần cũng làm ra động tác giống nhau.
Trong nháy mắt, hiện trường trở nên cực kỳ quỷ dị.
Ba người kề sát vào nhau, toàn bộ kiễng chân đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua gương, Dương Chí như liếc thấy thứ gì đó, đáy lòng dâng lên một tia nghi hoặc:
“Kỳ quái, sao lúc nào cũng cảm giác trong gương hình như không chỉ có một mình mình.”
Câụ ta đi thêm hai bước nữa.
Lúc này, lão bảo vệ phía sau cũng hơi sửng sốt.
Lão nghĩ.
“Kỳ quái, sao luôn cảm thấy trong gương hình như không chỉ có hai chúng ta.”
“Quỷ bám lưng sinh lòng nghi hoặc, quỷ khí +10.”
Lúc này, Dương Chí không nhịn được quay đầu nhìn về phía gương, sau khi nhìn rõ hình ảnh trong gương, cậu ta hóa đá tại chỗ, con ngươi chợt mở to:
“Thì ra...”
Lời còn chưa dứt đã bị cắt đứt.
Giọng nói âm trầm của lão bảo vệ vang lên:
“Ha ha, bị phát hiện rồi, vậy tao đành phải làm thịt mày...”
Lão giơ con dao lên cao, nhắm ngay vị trí phía sau trái tim của Dương Chí.
Nhưng lúc này, lão bảo vệ lại cảm thấy tim đập nhanh, cũng quay đầu nhìn thoáng qua chiếc gương, sau một khắc, cả con quỷ như hóa đá tại chỗ.
Trong gương, sau lưng lão, một thanh niên cũng giơ cao dao nhọn, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
“Sau lưng còn có người sao? Chết tiệt! Quỷ khí +50!”
“Ha ha, bị phát hiện rồi, vậy tao đành phải làm thịt mày diệt khẩu.”
Giang Thần giễu cợt, mũi dao đột nhiên đâm xuống, xuyên qua lưng lão, cắm thẳng vào trái tim.
“Ặc ặc ặc…”
Lão bảo vệ phát ra âm thanh quái dị, giống như bị nghẹn ở cổ họng, vậy mà lão ta không bị một kích giết chết, lúc này đột nhiên xoay người, vung con dao về phía Giang Thần.
“Chết đi!”
Mặt lão đầy oán độc.
Bụp!
Một nắm đấm xuyên qua cơ thể lão bảo vệ, thịt vụn văng đầy lên mặt của Dương Chí.
“A a a a!!!”
Gã thanh niên cao 1m9 lại hét lên như bị cưỡng hiếp.