• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả sinh viên đều nín thở, ngơ ngác nhìn Giang Thần.

Vừa rồi hắn thong thả đi về phía trước, thuận tay cầm một chai nước rồi bóp cho nổ tung, sau đó hắn nắm bàn tay trống không lại, nước bắn tung tóe rồi quay ngược trở lại, tụ thành một thủy cầu nhỏ, cuối cùng chỉ với một cái tát đã khiến cho quỷ anh chết không kịp ngáp.

Toàn bộ quá trình liền mạch như nước chảy mây trôi!

Loại tư thái thong dong lại bá đạo này khiến đám nữ sinh tim đập loạn xa, đám nam sinh thì lộ ra vẻ khao khát.

Triệu Nhị Hổ hít sâu một hơi, ánh sáng màu vàng nhạt trên người dần dần tiêu tán.

Cậu ta đi tới, nhìn thoáng qua cánh tay trái của Giang Thần, sắc mặt hơi trầm xuống:

“Là tui không nhắc nhở kịp thời, người của Luyện Quỷ Tông lấy thân dưỡng quỷ trong thời gian dài, thể lực yếu hơn người bình thường, lần này cậu đã chọc phải rắc rối lớn rồi!”

“Rắc rối?”

Giang Thần hỏi một câu, ánh mắt lại nhìn lướt qua các bạn học bên cạnh.

Có một số chuyện biết quá nhiều cũng không tốt cho bọn họ.

Triệu Nhị Hổ hiểu ý, gật đầu, hai người đi tới bên hồ.

Lúc này, nữ quỷ còn đang bị dòng nước trói giữa không trung, phô bày một tư thế khá "đau mắt".

“Khục, A Di Đà Phật!”

Triệu Nhị Hổ đang lúc huyết khí phương cương, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, vội vàng niệm một câu Phật hiệu, nhìn đi chỗ khác

Đồng thời cậu ta cũng nhìn Giang Thần với ánh mắt quái dị, nghĩ thầm thằng bạn thân này không phải là nhân sĩ tà đạo gì chứ, nếu không thì sao có thể làm ra loại hành động mất nết như vậy?

“Cậu có biết Ám Minh không?”

Triệu Nhị Hổ hỏi.

Giang Thần gật đầu:

“Ngày hôm qua mình có đọc một bài viết, nhưng không hiểu nhiều lắm.”

Một bộ phận kỳ nhân có suy nghĩ rằng người có sức mạnh cường đại thì nên hoàn toàn vượt qua người thường.

Để thỏa mãn dục vọng của bản thân, họ dựa vào năng lực siêu phàm để phạm tội, hãm hiếp phụ nữ, cướp của, giết người, không tội ác nào không làm.

Những người này bị Đạo Minh và Âm Tào truy nã, trong một khoảng thời gian rất dài không khác gì những con chuột nhắt, vì để tự bảo vệ mình, kỳ nhân tà đạo tại các quốc gia đã liên hợp lại với nhau, tạo thành Ám Minh.

Giang Thần đọc bài viết kia còn được biết, sau lưng Ám Minh, thậm chí có liên quan đến một vị quỷ vương nào đó, điều này đã phá vỡ giới hạn thấp nhất của nhân loại.

Cứ sau vài năm, thế lực chính đạo của các quốc gia sẽ liên hợp lại để tiêu diệt Ám Minh trên quy mô lớn.

Nhưng bọn chúng vẫn tồn tại một cách ngoan cường.

Đối với kỳ nhân bình thường, một khi đã lỡ đụng phải Ám Minh thì gần như là tai họa ngập đầu.

“Xem ra mặc dù cậu biết Ám Minh, nhưng cũng không hiểu về Ám Minh Huyết Phù rồi, nếu không sẽ không xúc động như vậy.”

Triệu Nhị Hổ lắc đầu:

“Huyết phù này được tổng bộ Ám Minh tạo ra, chúng dùng để bảo hộ nhân tài của Ám Minh.”

“Trong đó, bao gồm thiên tài có tiềm lực, kỳ nhân có năng lực đặc thù...”

“Mặc dù Trương Hiển Hải đã lớn tuổi, nhưng ông ta lại luyện ra quỷ anh, loại quỷ nô này thực lực cực mạnh, tiềm lực cực lớn, có lẽ cũng là bởi vậy, ông ta mới có tư cách nhận được một tấm huyết phù.”

“Thì ra là như vậy.”

Giang Thần gật đầu.

Hắn biết đối phương nói không sai.

Đều là bán lệ quỷ, nhưng nữ quỷ nước lúc trước bị Triệu Nhị Hổ chấn nhiếp đến mức không dám lên bờ, chứng tỏ thực lực của Triệu Nhị Hổ đã là cực mạnh ở cấp bậc này.

Quỷ anh có thể đánh nhau ngang hàng với cậu ta thì đúng là hung hãn hơn nhiều so với quỷ quái bình thường.

“Tui nghe sư ông trong chùa nói, Ám Minh Huyết Phù xuất phát từ lực lượng của một vị quỷ vương, dưới cấp S, gần như không thể nào xóa bỏ!”

“Mà người bị huyết phù này đánh dấu thì sẽ xuất hiện trên bảng truy nã của Ám Minh, một khi giết được kẻ xuất hiện trên bảng truy nã này, thành viên Ám Minh đó sẽ đạt được điểm tích lũy gấp mười lần, điểm tích lũy của Ám Minh cũng giống với điểm tích lũy của app Địa Ngục vậy.”

Triệu Nhị Hổ lo lắng nhìn về phía Giang Thần:

“Cậu bằng tuổi tui, tuổi còn trẻ đã có loại thực lực này, sau khi giết chết cậu, điểm tích lũy Ám Minh chỉ sợ khoảng 3,000, gấp mười lần, đó chính là 30,000.”

“Điều này tương đương với đẳng cấp của một cao thủ cấp B, thành viên Ám Minh dưới cấp B sẽ vì thế mà trở nên khao khát điên cuồng tìm cách truy sát cậu!

“Sau khi trở về, cậu nhanh chóng tìm kiếm sự che chở của thế gia sau lưng cậu đi.”

Giang Thần nghe xong cũng nhíu mày.

Hắn cũng muốn tìm nơi tị nạn, nhưng mấu chốt là, hắn nào có cái gọi là "thế gia" đâu.

Người thân duy nhất của Giang Thần ở thế giới này chắc chỉ có Trương lão đầu, nhưng ông ấy chỉ là một *âm công làm trong nhà tang lễ, làm công việc mệt mỏi nhất, không ai muốn làm nhất, có thể có quyền lực gì sao?

*Âm công: là người chuyên khiêng xác, quan tài

“Nhưng cũng không sao, giá trị của mình cũng không tính là quá cao, cao thủ cấp B, cũng chính là bán huyết y...”

Giang Thần tự lẩm bẩm trong lòng, hắn đoán lực lượng của thẻ hóa yêu 2 sao ít nhất là cấp lệ quỷ.

Chỉ cần hóa yêu nhiều lần, hoặc là rút ra thẻ hóa yêu 3 sao, hắn có thể sẽ không sợ sự truy sát của Ám Minh nữa.

Dù sao người vì 30,000 điểm tích lũy đến giết hắn cũng sẽ không quá mạnh.

“Tóm lại, từ giờ trở đi nếu cậu có ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút nha.”

Triệu Nhị Hổ nói xong, nhìn về phía nữ quỷ phía trước:

“Đây cũng là một người số khổ.”

“Là sao?”

Giang Thần nhìn ra được, dường như Triệu Nhị Hổ biết gì đó.

“Trương Hiển Hải đang dùng một loại cấm pháp giúp Trịnh Thiếu Minh xóa bỏ oán khí, mà một khi đã phải sử dụng đến phương pháp này thì chứng tỏ khi còn sống, nữ quỷ kia đã phải chết thảm dưới tay Trịnh Thiếu Minh.”

Con ngươi Giang Thần co lại.

Trước kia hắn chỉ cảm thấy Trịnh Thiếu Minh hơi ngang ngược càn rỡ, lại không ngờ cậu ta thật sự đã từng làm ra chuyện như vậy.

“Ha ha, nhân tính vĩnh viễn thấp hơn so với tưởng tượng của cậu.”

Triệu Nhị Hổ vỗ vỗ bả vai Giang Thần, dùng giọng điệu của người từng trải nói.

“Vậy chúng ta nên xử lý cô ta như thế nào? Giờ giết chết luôn hay là để cô ta báo thù trước?”

Giang Thần hỏi.

Nghe vậy, Triệu Nhị Hổ há miệng, lộ ra ngạc nhiên:

“Tui còn tưởng rằng cậu có lòng trắc ẩn, muốn thả nữ quỷ này đi, ai ngờ cậu lại dạy cho tôi một bài học?”

Giang Thần cười lạnh.

“Đúng là mình cũng đã từng định như vậy.”

Triệu Nhị Hổ gãi đầu cười ha hả.

Thông qua việc nói chuyện nãy giờ, cậu ta đoán Giang Thần mới bước vào giới kỳ nhân không lâu, cho nên mới nảy sinh ý nghĩ muốn giúp Giang Thần cập nhật một số kiến thức về sự tàn khốc của giới khu quỷ.

Nhưng điều mà Triệu Nhị Hổ không hề nghĩ tới chính là suy nghĩ của Giang Thần còn hung tàn hơn nhiều so với cậu ta!

“Năm đó tui lại không ý thức được điểm này.”

Triệu Nhị Hổ thở dài, hơi xúc động nói:

“Giang Thần, cậu nhất định phải nhớ kỹ một câu, người là người, quỷ là quỷ!”

“Ngoại trừ một ít tình huống cực kỳ đặc thù ra, nếu trong vòng 7 ngày quỷ không hại người, bản thân nó sẽ hồn phi phách tán.”

“Mà một khi nó bắt đầu hại người đầu tiên, mặc kệ khi còn sống con quỷ này lương thiện, hồn nhiên cỡ nào, giờ nó cũng đã là một con quái vật rồi.”

“Nghe có vẻ rất tàn khốc, nhưng đây là chân lý mà mỗi kỳ nhân đều phải ghi nhớ, nếu như cậu không nhớ kỹ, tương lai một ngày nào đó nhất định sẽ vì thế mà trả giá bằng máu!”

Giang Thần rất ít khi nhìn thấy Triệu Nhị Hổ nghiêm túc như vậy, bình thường cậu ta luôn thật thà chất phát, giờ phút này lại giống như một con sói cô độc bị thương, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, nói ra từng chữ một.

“Nhị Hổ, cậu...”

Triệu Nhị Hổ khoát tay:

“Không có gì, năm đó tui không nhớ kỹ những lời này, một vị sư huynh đã dùng mạng để thay tui trả giá —”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK