Khi Giang Thần đưa Triệu Thiến trở về, bên ngoài phòng khách đã tập trung rất nhiều sinh viên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên Tôn Chí Binh phải gửi tin nhắn yêu cầu tất cả các sinh viên tập hợp lại.
Mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện xảy ra tối nay thì Trương Lộ đột nhiên hét lên:
“Thiến Thiến! Tốt quá, cậu trở lại rồi!”
Nghe vậy, Tôn Chí Binh đang kiểm tra sỉ số liền vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy thì Triệu Thiến thì thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi tới.
“Triệu Thiến, em có sao không? Chuyện gì đã xảy ra, em có bị thương không?”
Một đám sinh viên cũng xúm lại.
Thấy nhiều bạn học như vậy, Triệu Thiến lau nước mắt, càng khóc to hơn, nức nở nói:
“Em... em không sao, là Giang Thần đã cứu em, em gặp phải một tên sát nhân biến thái, ông ta chưa làm em bị thương, may mà Giang Thần chạy tới kịp.”
Tên sát nhân biến thái?
Mọi người vừa nghe đã cảm thấy kinh hãi.
Đồng thời cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Giang Thần, không nghĩ tới bạn học bình thường không lộ mặt này, vào thời khắc mấu chốt lại hung hãn như vậy, có thể cứu Triệu Thiến trở về từ tay sát nhân.
Tôn Chí Binh nhìn Giang Thần đầy cảm kích, nếu không có hắn, chỉ sợ công việc của gã thật sự đã xong rồi, sau đó gã hỏi thăm Triệu Thiến.
“Sức khỏe của em thế nào? Em có cần đến bệnh viện không?”
“Không, em không sao.”
Triệu Thiến lắc đầu.
“Không sao mà còn dính mãi trên người Giang Thần.”
Tưởng Tâm Di đứng gần đó khẽ cạnh khóe.
Lúc trước cô cũng được Giang Thần cứu, bây giờ đã lấy lại tinh thần, đứng cùng với các bạn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Thiến thật sự gặp phải kẻ giết người, nhưng chỉ có cô hiểu được, đó tuyệt đối là thứ kinh khủng gấp trăm lần kẻ giết người!
“Umh...”
Triệu Thiến đỏ mặt.
Từ bên kia hồ đi tới đây khoảng bảy tám phút, thật ra cô đã sớm khôi phục khí lực, nhưng trải qua chuyện khủng bố như vậy, dựa vào ngực Giang Thần có thể khiến cô cảm thấy an toàn, cho nên cô vẫn không nỡ buông tay.
Sau khi buông tay ra, Triệu Thiến khẽ đánh giá Tưởng Tâm Di, phát hiện đối phương vậy mà cũng nhìn chằm chằm Giang Thần, không hiểu sao cô lại hừ lạnh một tiếng.
Lý Kiệt ở trong đám người giơ ngón tay cái với Giang Thần, cuối cùng tiểu tử này cũng nghĩ thông suốt, mới đó mà đã làm thân được với hai cô gái.
Hơn nữa hai cô gái này đều không phải là mấy con nhỏ ất ơ đã ỏng ẹo để xin Trịnh Thiếu Minh được ở phòng tốt, một người có gia thế không tệ, một người gia cảnh bình thường nhưng rất chăm chỉ học tập, cô ta nổi tiếng học tốt ở trong khoa.
Tiếp theo, Tôn Chí Binh bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn, bảo tất cả mọi người trở về, sau khi phát hiện số lượng sinh viên không đủ, gã lại gọi điện thoại cho từng người.
Cuối cùng, gần hai mươi phút sau, hầu như tất cả các sinh viên đã quay trở lại.
Nhưng sau khi đếm xong, sắc mặt Tôn Chí Binh trở nên cực kỳ khó coi. Gã lại gọi điện thoại vài lần, bên kia cũng không có ai bắt máy, gã trầm mặt nói:
“Thiếu ba bạn Dương Chí, Triệu Tiểu Đông và Trịnh Thiếu Minh, các em biết bọn họ đi đâu không?”
“Thưa thầy, hình như Trịnh Thiếu Minh vừa vào biệt thự đã cùng Trương quản gia đến đó.”
Một sinh viên chỉ vào hướng lên núi.
Dù sao Tôn Chí Binh cũng là người trưởng thành, có ngu xuẩn đến đâu cũng có thể liên tưởng đến một số chuyện, nghe được tin tức này, gã lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng, lại quay đầu hỏi:
“Còn Dương Chí và Triệu Tiểu Đông đâu, không gọi điện thoại được, có ai biết không?”
“Em nhớ Triệu Tiểu Đông ăn cơm xong thì bị đau bụng, đi vào nhà vệ sinh của nhà hàng, Dương Chí là bạn thân của cậu ấy, hẳn là hai người đi cùng nhau.”
Một nam sinh giơ tay lên.
Tôn Chí Binh gật đầu:
“Mọi người tập trung ở đây, đừng đi lung tung nữa. Trương Sùng, em quản lý các bạn.”
Gã để lớp trưởng trông chừng, bản thân thì đi tới trước mặt Giang Thần:
“Giang Thần, làm phiền em cùng tôi đi nhà hàng một lát?”
Giang Thần quay đầu nhìn Triệu Nhị Hổ:
“Tôi đi hay cậu đi?”
Triệu Nhị Hổ trầm ngâm một lúc:
“Nơi này có nhiều người, tui ở lại đây.”
Ý tứ của cậu rất rõ ràng, thực lực của tui mạnh hơn, thích hợp để bảo vệ nhiều người.
“Được!”
Giang Thần xoay người rời đi.
Tôn Chí Binh muốn đuổi theo, nhưng Triệu Nhị Hổ đã giữ gã lại:
“Thầy à, thầy vẫn nên ở lại đây thì hơn, loại chuyện này thầy đi chỉ có thể thêm phiền toái.”
Tôn Chí Binh ngẩn người, cũng ý thức được cái gì, vội vàng gật đầu:
“Được, được.”
...
Giang Thần đi về phía nhà hàng, trên đường đụng phải giám sát Ngô. Đối phương vừa nhìn thấy Giang Thần đã vội vàng hỏi:
“Thế nào, có tìm được cô nữ sinh kia không?”
Giang Thần gật đầu.
“Thật tốt quá!”
Giám sát Ngô cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chị ta cũng không biết rất nhiều chuyện.
“Nói với tôi tất cả mọi chuyện chị biết, trong biệt thự này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Thần gọi chị ta lại hỏi.
Giờ phút này hắn đang trong trạng thái hóa yêu, ánh mắt cực kỳ áp bách, đặc biệt là trong bóng tối, tựa như một con dã thú sẵn sàng săn mồi, liếc mắt một cái đã khiến máu toàn thân của giám sát Ngô trở nên lạnh lẽo.
Cơ thể đẫy đà của đối phương hơi run rẩy, sợ hãi nói:
“Nơi này quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như nhóm nhân viên đợt trước đều đã chết, tôi cũng mới được điều tới đây hơn 20 ngày trước.”
“Tôi chỉ biết chuyện người làm vườn chết, nhà hàng bên kia cũng có mấy người chết rất kỳ lạ.”
“Một người là ông cụ bảo vệ trực đêm trước đây. Mỗi đêm sau 12 giờ, ông ấy phụ trách đóng cửa tắt đèn ở các nơi trong biệt thự, sau đó mới đi ngủ.”
“Nhưng trong một lần trực đêm, ông ấy gặp phải một vụ án giết người ở phòng massage chân trên tầng 2 của nhà hàng.”
“Nghe nói lúc ông cụ mở cửa chỉ nhìn thấy thi thể nạn nhân, vì sợ hãi nên ông ấy vội vàng chạy xuống tầng dưới, định đi gọi người, nhưng lúc chạy trốn, ông cụ luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, hình như sau lưng có thêm một tiếng bước chân.”
“Ông ấy nhiều lần quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy ai, mãi cho đến khi chạy ra cửa kính bên ngoài, ông cụ mượn hình ảnh phản chiếu mới phát hiện một cảnh tượng kinh hãi, thì ra hung thủ vẫn đi theo phía sau ông!”
“Sau khi bị phát hiện, hung thủ trực tiếp giết chết ông cụ.”
“Chuyện này là một nhân viên bảo vệ khác nói với tôi. Nghe nói lúc ấy anh ta đang ở trong phòng giám sát, chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng không bao lâu sau, nhân viên bảo vệ đó cũng chết trong nhà hàng, lúc chết cổ xoay về phía sau, tư thế rất quỷ dị.”
Giám sát Ngô nói đến đây thì nhìn xung quanh một chút, có vẻ cũng hơi sợ hãi.
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị còn dám ở lại chỗ này?”
Giang Thần nhìn chị ta.
“Nói thật với cậu, người chết vì tiền. Trịnh Thị hứa hẹn, nếu tôi làm ở đây một tháng sẽ thưởng cho tôi 500.000 tệ.”
Giám sát Ngô ngượng ngùng cười nói.
“Mặt khác, kể từ đó, giữa các nhân viên của biệt thự lại có thêm một tin đồn kỳ lạ. Nghe nói buổi tối đi nhà hàng mà nghe được tiếng bước chân nhiều hơn một tiếng thì đừng quay đầu lại, nếu không phát hiện thì thôi, một khi phát hiện thứ đi theo phía sau, nó sẽ điên cuồng giết chết người đã nhìn thấy nó!”