Giang Thần giải thích sơ qua với chị Hồng rằng hắn chính là một pháp sư chuyên tróc quỷ trừ tà, nữ quỷ đã bị hắn tróc đi. Sau đó hắn dặn dò chị Hồng nếu có ai đến hỏi chuyện thì chỉ cần nói có một cao nhân vô tình đi ngang qua đã xử lý con ác quỷ kia rồi.
Theo như hắn nhớ thì trước đó chị Hồng đã từng báo cảnh sát.
Trong xã hội hiện nay cũng không thực sự có những sự kiện linh dị nào xảy ra, thế nhưng chính phủ Cửu Châu chắc cũng sẽ có những chuyên gia phụ trách về lĩnh vực này để xử lý những vụ việc tương tự.
Tạm thời Giang Thần không muốn tiếp xúc với các cơ quan chức năng, dù sao cũng không ai biết về chuyện này, không biết những cán bộ chuyên trách kia đối với những người có khả năng đặc biệt như hắn thì họ sẽ đối xử như thế nào.
Quay về lại căn hộ của mình, trước tiên, Giang Thần rút tiếp 2 thẻ hóa yêu.
"Ting! Chúc mừng chủ nhân đã rút thành công một thẻ hóa yêu: Hồng Mãng Tinh."
"Thất tuyệt núi, mãng xà tinh..."
Giang Thần khẽ lẩm bẩm, vốn dĩ hắn là một con nghiện về truyện thần thoại, thế nên không khó để hắn có thể suy đoán:
"Chắc hẳn Hồng Mãng Tinh mạnh hơn Dần Tướng Quân một bậc!"
Rất nhiều cư dân mạng cho rằng, vì để duy trì hình dạng con người cho nên con Hồng Mãng Tinh này mỗi ngày đều phải ăn thịt rất nhiều người.
Nhưng trên thực tế, nhận định này có chút sai lệch.
Hồng Mãng Tinh biến thành hình dạng một con người hoàn chỉnh trong khi Dần Tướng Quân cùng với một số tiểu yêu quái trên núi chỉ có thể biến thành hình dạng nửa người nửa thú.
Điều này chứng tỏ Hồng Mãng Tinh không phải là một con yêu quái quá yếu.
"Ting! Chúc mừng chủ nhân vừa rút thành công một thẻ hóa yêu: Hỗn Thế Ma Vương."
Thẻ bài thứ hai đã khiến cho Giang Thần vui mừng khôn tả.
Dưới trướng của Hỗn Thế Ma Vương có không ít tiểu yêu quái, vì vậy khi nhắc đến con yêu quái này, nó cũng được xem là một tiểu BOSS trong tầng lớp yêu quái cấp thấp.
Điều đáng nói chính là, trong phim Tây Du Ký được chiếu trên tivi, Hỗn Thế Ma Vương là một trong bảy yêu thánh, thế nhưng nó cũng không thể nào thay thế được vị trí của Khu Thần Đại Thánh - Ngu Nhung Vương. Sau khi Tôn Ngộ Không học đạo trở về đã một đao chém Hỗn Thế Ma Vương này thành hai khúc.
Trở lại chuyện của Giang Thần, hiện tại hắn cảm nhận được có một chút thay đổi về thể lực trong cơ thể.
"Sử dụng thẻ hóa yêu cấp thấp mình chỉ có thể kích hoạt được thể chất và sức mạnh của yêu quái, nếu như sử dụng thẻ hóa yêu cấp cao hơn không chừng mình còn có thể biến thân thành những con yêu quái đáng sợ ấy luôn đó chứ!"
Nghĩ đến đây, hắn lại rút mấy thẻ bài hóa yêu ra, cảm giác bị đè nén lại ập tới, hắn nghĩ, nếu như bản thể của những con yêu quái này xuất hiện tiện tay vả cho nữ quỷ gõ cửa một phát thì e rằng ả sẽ chết ngay lập tức.
"Không biết mình cần phải thu thập bao nhiêu quỷ khí thì mới có thể rút được thẻ bài hóa yêu của cấp tiếp theo ta?"
Không bao lâu sau, lực đè nén trên người Giang Thần cũng tiêu tán, Giang Thần kiểm tra thử thì cảm thấy vẫn còn sót lại chút tàn lực nhưng nó cũng tương đương với sức mạnh của 7-8 thanh niên cộng lại.
Thế nhưng yêu lực trong cơ thể thì hầu như đã tan biến, chỉ còn lất phất lại vài dấu vết rất yếu ớt, ngoài ra, kỹ năng thiên phú cũng không được kế thừa vĩnh viễn, dẫu sao thì cũng chỉ có 1% tỷ lệ được truyền thừa thôi mà!
"Nếu bây giờ mà mình phải đối đầu với nữ quỷ gõ cửa kia thì chết chắc, tiếc là thẻ hóa yêu chỉ kéo dài trong vòng nửa tiếng."
"Vẫn còn hên, mình đã có thêm 2 thẻ bài hóa yêu cũng coi như là có thêm đồ phòng thân, chẳng biết trên thế gian này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ, có khi nào so với nữ quỷ gõ cửa khủng khiếp kia còn có những con quỷ kinh khủng hơn như vậy nữa không ta?"
Lòng Giang Thần bỗng dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ, hồi nãy, lúc hắn leo trở lại tầng 12, khi đi ngang qua tầng 5 và tầng 9, hắn trông thấy có ba căn hộ bị mở tung cửa, bên trong những căn hộ này là những cái xác bị xé nát dưới tay của nữ quỷ gõ cửa kia.
"Nếu như mình không kịp thời kích hoạt được hệ thống hóa yêu thì tối nay mình cũng đã trở thành một trong những nạn nhân nằm chết kia."
"Cái thế giới này không hề bình lặng như vẻ về ngoài của nó, mình không thể ngồi đợi quỷ đến tìm, bởi vì khi đó thứ mà mình đối diện không biết sẽ là thứ kinh khủng gì."
"Mình phải tích cực tìm kiếm một số sự kiện linh dị đơn giản, cố gắng thu thập càng nhiều quỷ khí càng tốt, chỉ cần trở nên đủ mạnh thì đám quỷ kia không còn đáng sợ nữa!"
Giang Thần tự nhủ, hắn chốt hạ mục tiêu tiếp theo.
Hơn nữa, hắn cũng muốn tìm cơ hội để hiểu thêm về cái gọi là "thế giới tầng sâu".
"Đúng rồi, mục tin tức của thành phố!"
Như sực nhớ ra điều gì, hắn vội vàng mở điện thoại lên, tìm kiếm thông tin về các vụ án giết người gần đây.
Cuối cùng, Giang Thần tập trung chú ý vào vụ án giết người hủy hoại gương mặt của nạn nhân ở khu vực đường Thiên Phúc, hiện tại thì chỉ mới có ba nạn nhân cho nên có thể độ nguy hiểm sẽ không quá cao.
"Đường Thiên Phúc, vừa hay nó nằm ngay cạnh trường mình, tối mai sau khi tan học mình sẽ đến đó một chuyến xem sao."
Liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bây giờ đã hơn ba giờ sáng, Giang Thần quay trở lại phòng ngủ tiếp tục ngủ. Đang thiu thiu thì hắn nghe loáng thoáng tiếng bước chân của một nhóm ba người đang đi lên lầu, dường như bọn họ tiến vào phòng của chị Hồng, sau đó bọn họ lại rời đi.
Đèn cao áp được thắp sáng bên dưới tòa nhà, liên tục có người ra vào tòa nhà.
Có lẽ đây là người của chính phủ đến để giải quyết hậu quả.
Không ai đến tìm Giang Thần, điều này chứng tỏ chị Hồng đã làm theo những gì mà hắn dặn dò.
Thật ra thì chính phủ cũng không mấy mặn mà trong chuyện điều tra về những vụ án mang yếu tố linh dị như này, vì nếu không thì họ cũng không khó để tìm ra Giang Thần.
...
Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt Giang Thần là khuôn mặt xinh đẹp của chị Hồng, chị ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh bó sát, tay đang bưng bữa sáng cho Giang Thần nào là chả bò, cơm chiên, cháo, xíu mại trông cái gì cũng rất ngon, nhìn thấy là đã muốn ăn liền.
Khác với vẻ xộc xệch tối qua, chiếc váy xanh bó sát đã tôn lên vóc dáng quyến rũ của chị Hồng, làn da trắng muốt, đặc biệt là đôi mắt đẹp tựa mắt hồ ly, nếu như trước đây Giang Thần chưa từng trò chuyện với chị Hồng thì chắc chắn hắn không thể tin được chị ấy đã ngoài 30.
"Hì hì, chị cũng không biết cậu thích ăn thứ gì nên chị làm mỗi thứ một ít, sau này cậu cũng đừng ăn ở ngoài hàng quán nữa, muốn ăn gì cứ việc nói với chị, chị sẽ nấu cho cậu ăn"
Cửa mở ra, chị Hồng liền tiến vào bên trong, sau khi đặt bữa sáng lên chiếc bàn trà của Giang Thần, chị ấy bắt đầu dọn dẹp phòng cho hắn.
"Chị Hồng, chị không cần phải khách sáo như vậy đâu!"
Giang Thần ngượng ngùng nói.
"Cậu nói tào lao cái gì vậy, chính cậu đã cứu chị, đây là việc chị cần phải làm mà!"
Chị Hồng khẽ cau mày, hình như vừa nhớ ra chuyện gì đó, chị ấy hớn hở tiến lại gần Giang Thần:
"Cho em nè!"
Chị ấy lôi ra từ dưới khay đựng điểm tâm một xấp giấy màu đỏ sậm.
Lúc đầu Giang Thần không để ý, chỉ nghĩ là mấy miếng giấy lót thức ăn, bấy giờ hắn mới chú ý đến dòng chữ thật to ghi trên xấp giấy này.
[Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản]*
*Ở Việt Nam mình gọi là "sổ hồng".
Má ơi!
Sau khi nhìn rõ dòng chữ kia, khóe miệng của Giang Thần khẽ giật giật.
Phải biết rằng, ở thành phố Bắc Giang thuộc Cửu Châu này, theo như kiếp trước mà Giang Thần từng sống, để mua được một căn hộ ở khu vực này thì bèo bèo cũng phải tốn cả vài triệu bạc, vậy mà chị Hồng lại dùng sổ hồng để lót thức ăn?
"Đây là một ít lòng thành của chị, cậu cứ cầm trước đi, một hồi chúng ta sẽ đi làm thủ tục sang tên sau."
"Không được đâu chị, cái này quá quý giá!"
Giang Thần từ chối thẳng.
Không phải hắn giả bộ đóng vai quân tử mà thực tế lúc còn sống ở kiếp trước, ngay cả căn hộ cấp 2 hắn cũng không có khả năng mua.
Chủ yếu ở kiếp này, cơ bản hắn đã quen với việc thiếu thốn.
Mặt khác, chị Hồng là một người nội trợ, thường ngày chị ấy cũng không có công ăn việc làm gì, đoán chừng nguồn thu nhập chủ yếu của chị ấy chính là dựa vào việc cho thuê những căn hộ này, Giang Thần không thể để người ta vì trả ơn cứu mạng cho hắn mà bị tước đi nguồn thu nhập duy nhất của họ được.
Thấy vậy, chị Hồng chỉ thở dài rồi quay về căn hộ của mình.
Mấy phút sau, chị ấy quay trở lại với một chiếc cặp trong tay. Chị Hồng vừa thở hổn hển vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán:
"Chị biết Tiểu Thần cậu không thích căn hộ cậu đang ở đúng không nào?"
"Không sao cả, cả tòa nhà này từ tầng 6 đến tầng 15 đều là của chị, em thích căn nào thì cứ chọn thoải mái!"
"Còn nếu như cậu thích mấy căn hộ ở dưới thấp thì chị sẽ tìm cách đổi cho cậu!"
Nghe chị Hồng nói xong những lời này, vốn dĩ Giang Thần rất điềm tĩnh cũng phải giật mình, xem chút nữa chết vì mắc nghẹn.
Hắn ngước lên nhìn về phía chị Hồng đang loay hoay với mớ giấy tờ nhà, hắn luôn có cảm giác tính cách của đối phương bỗng nhiên lại trở nên bốc đồng một cách khác thường.
Thậm chí, Giang Thần còn ảo tưởng rằng, chỉ một lát nữa thôi, chị Hồng sẽ hỏi hắn rằng:
"Ê nhóc, đã bao giờ cậu nghĩ đến việc không cần làm việc vất vả nữa hay không?"