"Lão Giang! Bên này, bên này!"
Vừa đến căn tin, Giang Thần đã nghe thấy có ai đó gọi mình, hắn quay sang nhìn thì thấy đám bạn cũ cùng phòng của hắn ở ký túc xá, mặc dù kỳ hai của năm nhất Giang Thần đã dọn ra ngoài ở thế nhưng bọn họ vẫn còn rất thân thiết với nhau.
Người vẫy hắn là một chàng trai toàn thân mặc đồ hiệu, đầu tóc bóng loáng đang nháy nháy mắt với hắn.
Giang Thần giả vờ như không nhận ra người này, tiếp tục đi lấy cơm, sau đó hắn tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, thế nhưng anh chàng đầu tóc bóng lưỡng kia sao lại có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy chứ, anh chàng kéo theo một anh chàng mặc đồ đen có vẻ trầm tính tiến về phía Giang Thần.
Chỉ còn lại một người bạn cùng phòng ở lại tại chỗ, anh chàng nhìn về phía Giang Thần, gật đầu chào hắn một cái với nụ cười ái ngại trên môi.
Giang Thần cũng gật đầu chào lại.
Sở dĩ Giang Thần không đến ngồi chung bàn với bọn họ, cũng không muốn để bọn họ khó xử bởi vì cho dù hắn không sợ Trịnh Thiếu Minh nhưng lại sợ những người khác sẽ bị liên lụy.
"Cái thằng ranh con này thấy bố sao lại không đến chào vậy hả?"
Thanh niên đầu bóng lưỡng tên là Lý Kiệt vừa tiến lại gần bàn của Giang Thần vừa nói to.
"Nhấc cái mông lên, lại đằng kia cùng chơi với bố nào!"
Giang Thần im lặng không nói gì.
Thanh niên trong bộ đồ đen tên là Triệu Nhị Hổ, hắn ta đi đến nơi thì ngồi xuống và tiếp tục và cơm mà không nói lời nào, có thể thấy trong mâm cơm của hắn đã chồng chén đĩa của cả hai người ăn.
Giang Thần biết, thật ra Triệu Nhị Hổ không phải sợ dính dáng đến hắn sẽ bị liên lụy mà tính cách của anh chàng là như vậy: nói ít ăn nhiều và hiền như cục đất.
Hồi mới vào năm nhất đại học, lúc mới vào nhận phòng ở ký túc xá, cũng do nhìn Triệu Nhị Hổ hiền lành dễ bắt nạt cho nên bị khác sinh viên khóa trước ép phải mua đồ, chính Giang Thần đã giải vây giúp hắn.
"Không biết dạo gần đây tôi đang dẫm phải ổ kiến lửa hay sao?"
Giang Thần lại lùa hai miếng cơm vào miệng, cau mày nhìn Lý Kiệt.
"Tào lao!"
Lý Kiệt thoáng giật mình.
"Người khác có thể sợ Trịnh Thiếu Minh, còn bố mày thì sợ cóc gì nó chứ?"
"Hôm đó do bố mày không đi điểm danh thôi, chứ mà có bố mày ở đó bố lại để cho nó khi dễ con trai của bố hay sao?"
"Thôi cút đi! Bố đã sắp xếp cho thằng nhóc đó rồi!"
Giang Thần bất đắc dĩ chửi Lý Kiệt như vậy, thật ra hắn biết hoàn cảnh của Lý Kiệt không thua kém gì Trịnh Thiếu Minh, cho nên những gì Lý Kiệt nói hoàn toàn không phải chỉ là nói khoác.
Không phải ngẫu nhiên mà trường Đại học Tài chính Kinh tế Giang Bắc là một trong hai trường đại học tốt nhất ở Cửu Châu, trong đó, khoa Quản trị Kinh doanh là nơi thích hợp nhất trong việc đào tạo các nhân tài quản lý nhà máy, xí nghiệp. Các ông chủ lớn thường hướng con mình vào học ở đây.
Vì vậy cho nên, Đại học Tài chính Kinh tế Giang Bắc chính là nơi hội tụ của các cậu ấm, cô chiêu trong khu vực.
Thế nhưng điều mà Lý Kiệt làm khiến cho Giang Thần câm nín không nói nên lời đó là, trong khi Trịnh Thiếu Minh cưỡi siêu xe, chơi với người đẹp, còn có thể đẩy cả gia đình của bạn học vào con đường cùng, những điều này quả thật mới đúng với vị thế của một "nhị đại thiếu gia".
Trong khi đó Lý Kiệt thì sao, hắn chỉ là một thằng ngốc, ngày ngày chỉ nhảy nhót như một con husky, và dường như hoài bão lớn nhất của hắn chỉ là việc nhận những người bạn cùng phòng làm con nuôi của mình.
"Cậu thì không sợ rồi đó, vậy cậu dẫn Nhị Hổ đến đây làm gì?"
Giang Thần lại hỏi.
Lý Kiệt còn chưa kịp trả lời Giang Thần thì anh chàng Triệu Nhị Hổ vốn vẫn đang tập trung ăn cơm kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, toét miệng cười để lộ hai hàm răng trắng tinh:
"Tui cũng cóc sợ!"
Lúc ánh mắt của cả hai chạm nhau, bất giác tim Giang Thần đập nhanh một nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể theo bản năng khi đối mặt với nguy hiểm.
"Cậu..."
Mi mắt Giang Thần khẽ giật giật, cuối cùng hắn đành gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cũng có thể là do trước đây Giang Thần chưa từng tiếp xúc với thế giới này, lúc sống chung với nhau trong ký túc xá cả nửa năm trời nhưng hắn cũng không phát hiện ra, con người thật thà của Triệu Nhị Hổ lại không tầm thường chút nào, Giang Thần cảm giác nội lực của Triệu Nhị Hổ còn mạnh hơn mấy phần so với con ác quỷ siêu cấp tối hôm qua.
"Lão Giang, gọi ta một tiếng "bố", bố sẽ giải quyết chuyện này giúp cho!"
Lý Kiệt đứng bên cạnh cười gian xảo.
Giang Thần liếc nhìn Lý Kiệt mà không thèm trả lời.
"Nếu đánh nhau thì để tui phụ một tay!"
Triệu Nhị Hổ vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, trông có vẻ thờ ơ, nhưng những ai đã từng quen biết hắn đều hiểu rõ, chỉ cần hắn nói thì nhất định hắn sẽ nghiêm túc thực hiện.
"Được rồi hai người, hai cậu thấy tôi bị ức hiếp sao?"
Giang Thần xua xua tay.
Nghe vậy, Lý Kiệt gật đầu xác nhận.
Quen biết với nhau suốt 2 năm trời, quả thật Lý Kiệt chưa bao giờ thấy Giang Thần phải khó xử trong bất kỳ tình huống nào.
Cũng đúng thôi, dù sao ở kiếp trước Giang Thần đã từng lăn lộn trong xã hội mấy năm trời, lúc xuyên không qua thế giới này, hắn lại tiếp tục trãi nghiệm cả 18 năm với ông nội nuôi ba trợn của hắn, những khi đi nhìn trộm người ta bị bại lộ, Trương lão đầu lại đẩy hắn ra để nhận tội thay, cho nên việc đối đầu với sự sợ hãi đối với Giang Thần là quá bình thường.
Sẽ thật kỳ lạ nếu khả năng đối phó với mọi thứ của Giang Thần yếu kém.
"Thôi vầy đi, khi nào thay đổi ý định thì đến tìm bố..."
Lý Kiệt đang nói chuyện thì dường như bị thứ gì đó làm cho phân tâm, hắn nghiêng đầu chú ý liếc nhìn về phía xa xa, đột nhiên quay sang Giang Thần nháy mắt lia lịa:
"Đằng kia kìa, nhìn đi... Lâm nữ thần của cậu kìa!"
Giang Thần: "..."
Theo bản năng, Giang Thần hướng ánh mắt nhìn về phía Lý Kiệt chỉ, hắn thấy cách đó không xa, Lâm Ấu Vi bưng một khay cơm đặt trên bàn, ngồi xuống rồi bất ngờ ngước mắt nhìn về phía hắn gật đầu chào với nụ cười tươi tắn.
Giang Thần cũng gật đầu chào đáp lại, sau đó hắn quay lại tiếp tục ăn cơm.
Đầu tiên, Lý Kiệt quay về phía Lâm Ấu Vi vẫy tay lia lịa, rồi sau đó quay lại nhìn Giang Thần với ánh mắt đau đớn:
"Bà ngựa nhà cậu, cậu đúng là không biết tán gái đó Giang Thần, cơ hội tốt như vậy mà cậu lại tỏ thái độ như này à?"
"Nữ thần đã chủ động gật đầu chào hỏi cậu như vậy, còn không biết đường bưng cơm sang ngồi với ẻm rồi hỏi xin tài khoản WeChat của ẻm? Bà ngựa nó chứ! Sau này ra đường đừng có nói cậu là bạn của tôi nghe chưa Giang Thần!"
Giang Thần: "..."
Hắn lười phản ứng lại với tên ngốc này, dường như Lý Kiệt ít nhiều bị ám ảnh bởi việc giao tiếp xã hội.
Phía bên kia, Dương Thiên Thọ chứng kiến cảnh này thì cau mày:
"Anh chàng này đúng thật là chẳng biết điều chút nào, Ấu Vi, bồ đã chủ động chào hỏi hắn như vậy mà hắn cũng chỉ gật đầu lại đơn giản như vậy thôi sao?"
Lâm Ấu Vi thoáng sửng sốt, sau đó không nhịn được mà phì cười:
"Haha, ủa, không phải hôm qua có người nói tốt nhất là mình nên né xa hắn ra một chút hay sao, ủa alô?"
"Xớ! Trời ban cho bồ xinh đẹp, gia thế lại khủng, đương nhiên hạng người như hắn làm sao có cửa, nhưng mà cái kiểu lạnh lùng ấy đúng là quá tự cao tự đại rồi!"
Dương Thiên Thọ nguýt dài.
"Được rồi, được rồi!"
Lâm Ấu Vi không biết phải khuyên can cô bạn thân này như thế nào nữa, thật ra Ấu Vi biết Dương Thiên Thọ không có ác ý gì, chẳng qua cô nàng hơi khẩu nghiệp chút thôi.
"À mà đúng rồi, nghe đồn tên ngốc này đã gây sự với Trịnh Thiếu Minh, tên họ Trịnh đó cũng chẳng phải là người tốt lành gì!"
Dương Thiên Thọ lại vui vẻ cười nói.
"Chuyện này mình cũng đã nhờ ba mình xử lý rồi!"
Lâm Ấu Vi gật đầu.
"Ấu Vi, bồ có thể giúp hắn lần này, nhưng mình nhắc cho bồ nhớ, chỉ một mình Trịnh Thiếu Minh là đã có thể dồn hắn vào chân tường rồi, nếu như bồ cứ qua lại quá thân thiết với hắn như vậy để cho đám cậu ấm cô chiêu kia biết được thì có khi còn xảy ra án mạng nữa đó!"
Dương Thiên Thọ nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Lâm Ấu Vi thở dài:
"Mình biết, chẳng qua là mình không nghĩ đến, lúc đầu mình cứ tưởng đối với một chàng trai ưu tú như vậy thì sẽ không có bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được anh ta, giờ thì..."
"Có lẽ đối với tầng lớp của hắn thì hắn quả thật là rất ưu tú."
Lần này, Dương Thiên Thọ không hề phản bác lại.
"Nhưng mà Ấu Vi nè, cả hai tụi mình đều biết cái thế giới này tàn khốc đến nhường nào, cho dù hắn có ưu tú đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào chống lại được với những kẻ xuất thân từ gia đình giàu có, không những vậy, bọn họ lại là dòng dõi quý tộc, lại thuộc giới kỳ nhân, cho nên, không một người bình thường nào có thể vượt qua nổi đâu!"