“Tần Trạch...”
Lâm Ấu Vi nhớ lại một chút, lắc đầu:
“Không được, mình đã nhận một nhiệm vụ đơn cấp D+ rồi, không có thời gian.”
Thấy giọng của cô bạn hơi lạnh lùng, Dương Thiên Thọ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Dù sao ngoại trừ việc Lâm Ấu Vi không phải con cháu thế gia ra, chỉ riêng về thực lực, bản thân cô cũng là nhân vật cấp thủ lĩnh của thế hệ trẻ thành phố Giang Bắc, hoàn toàn không cần đội nhóm, một mình cô cũng có thể xử lý sự kiện cấp D+.
...
Buổi sáng Giang Thần có hai tiết học. Hắn vừa ăn trưa xong, trợ giảng Tôn Chí Binh đã thông báo cho mọi người tập trung ở dưới sân để chờ xe buýt.
Lúc Giang Thần đến, không ngờ vậy mà Lý Kiệt cũng ở đây. Thằng nhóc này ngày nào cũng đi sớm về khuya để cưa gái, trốn học là chuyện bình thường, rất hiếm khi gặp mặt.
“Yo, Lý thiếu gia cũng tới à, muốn đi nghỉ dưỡng ké hả?”
Hắn trêu chọc.
“Hừ!”
Lý Kiệt nổi giận đùng đùng, nhưng đột nhiên lại đảo mắt:
“Còn không phải sợ đứa con trai mất dạy như cậu đến chỗ vắng vẻ bị người ta mưu hại sao? Bố đây đi là để bảo vệ con đó con trai à.”
“Người như cậu tôi có thể đánh 10 thằng.”
Giang Thần cũng cạn lời.
“Ha ha.”
Lý Kiệt tiến lại gần, chớp chớp mắt nói:
“Thằng nhóc Giang Thần cậu xứng đáng FA cả đời. Trong khoa có nhiều bạn nữ như vậy, mấy dịp nghỉ ngơi, tụ tập, dã ngoại này là cơ hội tốt đó! Nhìn kìa, đây là lãnh địa của bố mày.”
Anh chàng chỉ tay một cách cực kỳ tao nhã, rất giống như đang nói, đây đều là giang sơn trẫm vì ngươi mà đánh xuống.
Mấu chốt là hầu hết bạn nữ bị anh chàng chỉ tới cũng không tức giận, mà ngược lại rụt rè cười cười về phía bên này, thậm chí có người còn vẫy tay chào Lý Kiệt.
Khi tất cả mọi người đã đến khá đông đủ, một chiếc ô tô sang trọng từ xa chạy tới, tài xế mở cửa, Trịnh Thiếu Minh bước ra ngoài, ánh mắt của các cô gái đều bị cậu ta hấp dẫn.
“Chú Lưu, chú lái xe về đi, tôi đi xe buýt với mọi người là được rồi.”
Trịnh Thiếu Minh nói một câu, tài xế lái xe rời đi.
Thái độ bình dị gần gũi của cậu ta càng khiến cho mấy cô gái hò hét liên tục.
“Không hổ là Trịnh thiếu gia, thật lễ phép!”
“… Cậu đang đùa đấy à?”
Có người không nhịn được nói.
“Cậu thì hiểu cái quái gì? Mặc dù bình thường Trịnh thiếu gia bá đạo, nhưng đối với người làm trong nhà lại lễ phép như vậy, điều đó chỉ chứng tỏ hắn được giáo dục tốt. Có thể sữa có thể sói, đúng là gu của lão nương!”
“Đúng vậy, Trịnh thiếu gia phải quản lý hội sinh viên thì sao có thể không nghiêm khắc một chút được? Bây giờ mới là bản chất thật của cậu ấy.”
“Mặc dù tớ không phải là người theo đuổi Trịnh Thiếu Minh, nhưng nói một câu công bằng, chúng ta đang được cha cậu ấy tài trợ đi nghỉ mát, vẫn nên biết điều một chút, đừng nói xấu Trịnh thiếu!”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ là có vài người ăn cháo đá bát...”
“...”
Chỉ một câu ‘Cậu đang đùa đấy à?’ của một nam sinh nào đó, thế mà trực tiếp đưa tới một đám nữ sinh vây công.
Giang Thần chỉ ở xa xa nhìn mà khóe miệng giật giật.
Hắn cảm thấy lần sau có thể thử thuê một nhóm nữ sinh đến combat với mấy con quỷ, nói không chừng có thể thu hoạch được rất nhiều quỷ khí.
Chẳng mấy chốc xe buýt đã đến, mọi người bắt đầu lên xe.
Mặt trời như thiêu đốt, may mà xe có điều hòa. Không khí trong xe cũng rất sôi nổi, một đám sinh viên nói chuyện rôm rả, tất cả đều vô cùng chờ mong hai ngày nghỉ sắp tới.
Dù sao đây cũng là biệt thự của nhà họ Trịnh, nghe nói khá xa hoa, ở lại đó một đêm thôi cũng phải tốn một số tiền khủng. Cho dù một số sinh viên là con nhà khá giả thì cũng rất ít khi tới loại biệt thự như vậy.
Lý Kiệt tiến đến bên cạnh một bạn nữ khá xinh đẹp, trêu chọc đối phương khiến cô ấy liên tục mỉm cười.
Giang Thần ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Nhị Hổ giống như một cái tượng gỗ ngồi ở bên cạnh hắn, khoanh tay không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì.
Giang Thần đánh giá Trịnh Thiếu Minh ở hàng ghế đầu vài lần, ánh mắt hơi cổ quái.
So với hôm trước, hắc thủ ấn trên vai Trịnh Thiếu Minh đã nhạt đi vài phần.
Điều này rất không bình thường, dù sao nếu không xử lý, oán khí này thường sẽ càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi người đó hoàn toàn chết mới thôi!
“Không lẽ sau lưng Trịnh Thiếu Minh có cao nhân giúp cậu ta giải trừ nguyền rủa do một con quỷ nào đó để lại?”
Giang Thần nghĩ tới đây, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Trên người đã có nguyền rủa vậy mà còn đi nghỉ mát?
Chả nhẽ không thể chờ xử lý xong nguyền rủa rồi mới đi sao?
“Có vấn đề, nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi nên sớm muộn gì cũng có thể khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn, để xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Giang Thần không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hơn 2 giờ sau, xe chạy ra khỏi nội thành, ven đường hoa nở rộ, cỏ dại thơm ngát, còn có tiếng ve kêu không ngừng, rất là mùa hè.
Xe lại chạy thêm 3 tiếng mới xuyên qua một đường hầm, phía trước là một đoạn đường đang sửa chữa, hai bên trồng rất nhiều cây cảnh, một biệt thự nghỉ dưỡng rất lớn đã hiện ra trước mắt.
Kiến trúc gỗ cổ kính, mái kính hiện đại và tường đá xám trắng kết hợp rất có phong cách của một trang viên quý tộc.
Một đám sinh viên ngồi trên xe rất buồn ngủ, sắp ngủ tới nơi thì nhìn thấy cảnh này, toàn bộ hưng phấn ngồi thẳng lưng, nhìn xung quanh, chụp ảnh.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe cuối đường. Con đường này là do nhà họ Trịnh đặc biệt xây dựng cho khu biệt thự, lưng dựa vào núi, có thể che đi ánh nắng gay gắt của mùa hè. Bãi đậu xe gần một hồ nhân tạo.
Mọi người vừa xuống xe đã có thể cảm nhận rõ ràng làn gió mát lạnh từ bốn phía thổi tới. Mặc dù đang ở ngoài trời nhưng lại không nóng, thoải mái như bật điều hòa.
“Thật cao cấp, thì ra biệt thự nghỉ dưỡng chân chính là như thế này.”
“Hoàn toàn chính xác, lợi dụng địa thế, cây cối, hồ nước tạo ra hiệu quả mát mẻ tự nhiên, thật biết hưởng thụ.”
“Thì ra nhà Trịnh Thiếu Minh sống cuộc sống như vậy...”
“Nếu có thể gả vào nhà họ Trịnh, nửa đời sau sẽ được hưởng phúc.”
Một đám nữ sinh ngó nghiêng.
Trịnh Thiếu Minh cười cười, cũng không nói gì.
Không biết là bởi vì đi ra ngoài chơi khá vui hay là vì nguyên nhân gì khác, cậu ta không còn kiêu ngạo bá đạo như trước mà còn chủ động giới thiệu với mọi người.
“Chỉ riêng đào cái hồ này đã tốn 50 triệu tệ, có thể bơi ở đây, trong biệt thự có kính bơi và đồ bơi, mọi người có thể thử.”
Trịnh Thiếu Minh nói xong, một nhóm nhân viên của khu biệt thự đã đợi ở đây từ lâu, dưới sự dẫn dắt của một người đàn ông trung niên, lớn tiếng hô to.
“Toàn thể nhân viên của khu biệt thự nghỉ dưỡng Thanh Nhã thuộc tập đoàn Trịnh Thị, nhiệt liệt hoan nghênh Trịnh thiếu chủ và toàn thể sinh viên cùng lớp đã đến!”
“Ha ha, cảm ơn.”
Tôn Chí Binh tươi cười, dẫn đầu vỗ tay đáp lại.
“Bốp bốp bốp!”
Mọi người cũng rất nể mặt, vừa vỗ tay vừa hào hứng nhìn xung quanh.
“Tôi là người phụ trách biệt thự, mọi người có thể gọi tôi là Trương quản gia hoặc là chú Trương. Mọi người đi theo tôi, chúng ta vào nhà cất hành lý trước, cơm tối cũng đang chuẩn bị.”
Người đàn ông trung niên đi tới, đầu tiên mỉm cười gật đầu với Trịnh Thiếu Minh, sau đó nhìn về phía đám sinh viên.
Dưới sự dẫn dắt của Trương quản gia, đoàn người đi dọc theo lối đi của hồ nhân tạo, đi qua một cây cầu vòm bằng gỗ, đến một tòa nhà ở phía bên trái của biệt thự ven hồ. Phong cách kiến trúc ở đây đơn giản mà trang nhã, phòng ốc đều được làm bằng gỗ, nhất là có mấy phòng tốt, gần sát bên hồ.
Mọi thứ đều được giữ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, còn thêm mùi thơm hoa cỏ sang trọng.
Tất cả sinh viên đều rất kích động, la hét muốn ở trong phòng gần hồ. Có mấy nữ sinh còn trực tiếp tìm đến Trịnh Thiếu Minh, hơi làm nũng nói muốn ở trong phòng có thể nhìn ra hồ.
Trong đám người, ánh mắt Giang Thần có chút cổ quái.
Hắn phát hiện ra một vấn đề, những phòng ốc này được dọn dẹp quá sạch sẽ. Đặc biệt là khu vực gần hồ, nếu như ở đây có chút rêu cũng là chuyện rất bình thường, không những vậy, nó còn có thể tạo nên một nét đẹp đặc trưng nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, bên ngoài của những căn phòng này lại sạch sẽ không tì vết, không khác gì mới sơn.
“Không đúng, là mới sơn lại thật, những hương thơm này là để che giấu mùi sơn mới? Tại sao phải sơn lại khu vực cạnh hồ? Có chuyện gì đã xảy ra ở đây sao? Chẳng lẽ có thứ gì đó bò lên từ trong nước?”
Giang Thần tự lẩm bẩm, đáy lòng hiện lên mấy loại suy đoán khác nhau.