• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đã mở ra.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi mặc tạp dề, trên mặt có vài nốt tàn nhang, dường như lúc nãy đang nấu ăn, trên tay còn dính dầu mỡ.

Người phụ nữ chùi tay vào tạp dề, khẽ cười ma mãnh:

“Hai người vào nhanh lên, gần đây tòa nhà này không an toàn lắm, tất cả mọi người đều khá cẩn thận.”

“Không sao.”

Trần Tuyết cười xả giao, sau đó cùng với Giang Thần bước vào bên trong căn hộ.

Người phụ nữ đặt hai ly nước sôi lên bàn trà, hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà chỉ có tôi và con trai, chắc là không liên quan gì đến chúng tôi.”

“Con trai của chị? Chị có thể gọi thằng bé ra không?”

Dường như Trần Tuyết đã nghĩ đến điều gì đó.

“Thằng bé nhà tôi mới tám tuổi, chắc là không thể làm chuyện xấu gì chứ?”

Sắc mặt người phụ nữ trở nên khó coi.

“Chị đừng hiểu lầm, nhà nào cũng vậy, tất cả người trong nhà đều cần phải đăng ký để đảm bảo không có người ngoài.”

Trần Tuyết bịa đại một lý do.

Lúc này người phụ nữ mới gật đầu, đi đến căn phòng bên cạnh.

Nhân lúc bà ta rời đi, Trần Tuyết nhìn Giang Thần với vẻ mặt thần bí:

“Lúc trước tôi dùng thẻ cảnh sát để hỏi thăm cư dân ở tòa nhà này, tôi phát hiện ngoài Trương Mỹ Mỹ ra, tòa nhà này còn có một quái nhân.”

“Rất nhiều người từng nhìn thấy một cậu bé thường xuyên ngồi xổm trong góc tối của hành lang, đưa lưng về phía người khác và ăn thứ gì đó.”

Ánh mắt Giang Thần khẽ động, hắn nhớ tới người “bạn” mà cô bé lúc trước đã nói.

“Hơn nữa, tôi còn biết được từ đồn cảnh sát gần đây, ba nạn nhân trước đó đã bị mất tứ chi, nội tạng và các bộ phận khác với các mức độ khác nhau.”

Trần Tuyết lại nói.

Nghe vậy, ánh mắt Giang Thần híp lại.

Nạn nhân của căn hộ 502 trước đây chỉ bị thương ở mặt, cơ thể còn nguyên vẹn, đặc điểm giết người của quỷ hủy dung là chỉ chém vào mặt của nạn nhân.

Điều này cho thấy có thứ gì khác đã chặt đứt tay chân của những xác chết đó.

“Thật ngại quá, Dương Dương khá nhút nhát, hay là hai người đến phòng thằng bé nói chuyện một chút nha?”

Người phụ nữ đi ra từ phòng bên cạnh, áy náy nói.

“Được.”

Trần Tuyết gật đầu.

“Vậy tôi đi nấu cơm trước, hai đồng chí đã vất vả rồi, lát nữa ở lại cùng ăn tối với chúng tôi nhé?”

Người phụ nữ đi vào nhà bếp.

Còn Giang Thần và Trần Tuyết tiến vào phòng bên cạnh.

Một cậu bé đang nằm trên bàn viết và vẽ, sắc mặt vô cùng tái nhợt giống như đã lâu không thấy ánh mặt trời, trong miệng còn có mùi hôi thối nhàn nhạt.

Trần Tuyết đưa mắt nhắc nhở Giang Thần cẩn thận một chút. Cô gần như đã có thể xác định, cậu bé này chính là con quỷ đã đánh lén cô.

Hai mắt Giang Thần ngưng tụ yêu lực, hắn nhìn thấy trên người cậu bé thật sự toát ra từng sợi oán khí màu đen.

Nhưng lúc trước ở bên ngoài hắn cũng đã thử qua, hầu như tất cả những nơi ở tầng năm và tầng sáu của tòa nhà này đều có oán khí như vậy, hắn quay đầu lại nhìn Trần Tuyết cũng thấy dấu hiệu tương tự.

Yêu lực cũng không thể giúp hắn phát hiện ra một con quỷ đang muốn ngụy trang.

“Nè anh bạn nhỏ, vừa rồi nhóc ở trong phòng sao?”

Trần Tuyết thử hỏi, bây giờ cô cũng không có cách nào xác định quỷ, chỉ có thể dẫn dắt đối phương lộ ra sơ hở.

Nhưng đối phương chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lập tức cúi đầu, không nói lời nào.

“Bọn anh là bạn của mẹ nhóc, nhóc đừng sợ.”

Giang Thần mỉm cười nói.

Ai ngờ lời hắn vừa nói xong thìthằng bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Thần, nghiêm túc nói:

“Ý chú là nói bà thím đang ở bên ngoài đó sao? Bà ta không phải là mẹ của cháu.”

Lời này khiến Giang Thần và Trần Tuyết sững sờ.

“Không đúng, bên ngoài có một bức chân dung gia đình ba người, rõ ràng là người phụ nữ đó và đứa trẻ này. Nó đang muốn mê hoặc chúng ta sao?”

Trần Tuyết nhỏ giọng nói.

Giang Thần gật đầu, hắn cũng nhìn thấy ảnh gia đình, nhưng lúc này ánh mắt của hắn có chút sâu thẳm, cố ý hỏi:

“Có phải nhóc cãi nhau với mẹ nên mới cố ý nói như vậy đúng không nào?”

“Không, trước kia bà ấy từng là mẹ cháu.”

Cậu bé lộ vẻ nghiêm túc đến kinh ngạc:

“Một đêm nọ, mẹ gội đầu trước gương trong phòng tắm. Lúc bố đi ngang qua, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nhờ bố giúp bà ấy gọt một quả táo.”

“Bố nghe xong đã đi lấy dao và táo, cháu ở trên sô pha xem TV.”

“Cháu không dám nói cho bố biết, người ngẩng đầu chỉ có mẹ trong gương, mẹ thật sự vừa không ngẩng đầu, vừa không nói muốn ăn táo.”

“Cái gì?”

Trần Tuyết sửng sốt.

Ánh mắt Giang Thần giật giật. Thật ra hành động lúc trước của người phụ nữ đó cũng đã rất không bình thường, dưới lầu vang lên tiếng đánh nhau, nhưng sau khi hai người tiến vào bà ta cũng không hỏi đến, dường như không hề tò mò chút nào.

“Bố cháu có một thói quen khi gọt táo, một dao gọt đến cùng, tối hôm đó ông ấy cũng thành công.”

Cậu bé tiếp tục.

“Sau khi gọt táo xong, bố đưa cho mẹ, nhưng lần này là mẹ ngoài gương quay đầu lại nhận lấy quả táo, mà mẹ trong gương vẫn tiếp tục gội đầu.”

Nghe đến đây, sắc mặt Trần Tuyết thay đổi.

“Cháu không dám nói gì cả, vì hình như bố không phát hiện ra điều gì bất thường. Hai ngày sau, bố đã biến mất. Trưa hôm đó mẹ đã làm rất nhiều món thịt, nhưng cháu không dám ăn miếng nào.”

“Sau đó mẹ thỉnh thoảng đi ra ngoài và mua về rất nhiều thịt, nhưng cháu cũng không dám ăn món bà ấy nấu nữa.”

“Nếu đói bụng cháu sẽ xuống thùng rác dưới lầu nhặt thức ăn, vụng trộm ăn ở hành lang mới về nhà, có đôi khi Lưu Tiểu Dao ở căn hộ 402 cũng sẽ chia cho cháu một chút đồ ăn.”

“Dường như mẹ biết hành vi của cháu nhưng bà ấy chưa bao giờ để ý, mỗi lần vẫn nấu rất nhiều món thịt.”

Nghe xong lời của cậu bé, Trần Tuyết kéo Giang Thần sang một bên.

“Anh nghĩ sao?”

“Có lẽ thằng bé không nói dối đâu.”

Giang Thần trầm giọng nói:

“Tôi đã từng nghe một truyền thuyết đô thị, vào lúc mười hai giờ khuya, nếu ở trước gương gọt táo, chỉ cần gọt xong trải táo mà lớp vỏ không bị đứt là có thể nhìn thấy quỷ gương.”

“Nhưng nếu làm không đúng cách, quỷ gương sẽ chiếm lấy cơ thể của người đó, lấy đi tính mạng của họ.”

“Linh hồn của người đó sẽ bị phong ấn trong gương suốt đời.”

“Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này.”

Trần Tuyết gật đầu.

“Nhưng vẫn phải xác định lại một chút.”

Giang Thần kéo cô ra cửa, đi vào nhà vệ sinh của căn hộ. Điều khiến con ngươi của hai người co rút lại chính là có thể mơ hồ nhìn thấy vết keo dán gương trên mặt tường, nhưng chiếc gương đã biến mất.

Trong nháy mắt, hai người đã chắc chắn về suy đoán của bản thân.

Bởi vì đây cũng là một phần trong truyền thuyết về quỷ gương.

Để ngăn chặn linh hồn của người bị đoạt xác quay trở lại, nó sẽ đập vỡ chiếc gương!

“Đồ ăn chuẩn bị xong rồi, Dương Dương! Hai đồng chí cảnh sát, chuẩn bị ăn tối nào.”

Người phụ nữ bưng ra từng đĩa thức ăn từ trong phòng bếp, khoảng năm sáu món ăn, tất cả toàn là thịt, khiến người ta liếc mắt một cái đã phát ngấy.

Giang Thần và Trần Tuyết đi đến, cậu bé cũng đi ra, nhưng không ai động đũa.

“Ha ha, không hợp khẩu vị sao?”

Người phụ nữ mỉm cười, có vẻ rất nhiệt tình:

“Sao lại không ăn? Mọi người mau ăn nào.”

Giang Thần nhìn một bàn đầy thức ăn, thở dài:

“Xin lỗi, yêu cầu của tôi đối với đồ ăn tương đối cao.”

Người phụ nữ sửng sốt, miễn cưỡng cười nói:

“Anh trai thích ăn món gì? Tôi sẽ nấu cho cậu.”

“Nguyên liệu cao cấp thường được nấu theo phương pháp đơn giản nhất. Chị có thể làm sashimi ruột già được không?”

Giang Thần nói.

Người phụ nữ há hốc miệng.

Sashimi… ruột già?

“Quỷ gương cảm thấy buồn nôn, quỷ khí +20.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK