• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó có vài đoàn người đi qua, một số là thế gia bản địa, một số đến từ tông môn nhỏ ẩn thế, có vẻ hôm nay chợ đen sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.

Trần Tuyết chú ý giới thiệu hai đoàn người trong số đó.

Thứ nhất là Trần gia, dẫn đầu là một cô gái nhỏ, dù mặc quần áo luyện công màu xám trắng nhưng lại tạo cảm giác rất thời trang, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đó là Trần Tiểu Ngư, thiên phú không thua gì Triệu Tam Long, hơn nữa Trần gia chúng tôi còn có chút quan hệ với Mao Sơn, tinh thông bùa chú, nếu đánh nhau thật thì chưa chắc Triệu Tam Long là đối thủ của cô ấy.”

Trần Tuyết vừa giới thiệu vừa gật đầu đáp lại sự chào hỏi của mấy người trẻ tuổi trong đoàn người Trần gia.

Giang Thần chú ý thấy người đàn ông trung niên đi cùng Trần Tiểu Ngư cũng không nhìn sang bên này.

Trần Tuyết lại bổ sung một câu:

“Thế hệ trẻ của tôi ở Trần gia chỉ có thể tính là đời thứ 2 thứ 3, xét theo vai vế, Trần Tiểu Ngư là em họ của tôi, nhưng bọn tôi cũng không thân quen nhau lắm.”

Giang Thần đã hiểu.

Những người như Dương Tử Vân, Triệu Tam Long, Trần Tiểu Ngư là cùng lứa với hắn, có thể còn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đã là cấp D+ đỉnh phong.

Trong số những người hắn gặp qua, có lẽ chỉ có Triệu Nhị Hổ mới có thể sánh ngang với những người này.

Dù sao thì hắn đã có thể đối phó với nửa bước lệ quỷ, đã là ngụy cao thủ cấp C, hơn nữa còn là người nổi bật trong đó!

“Vị này là Tần Trạch của Tần gia, sẽ cùng chúng ta tham gia nhiệm vụ sắp tới.”

Trần Tuyết lại nhìn về phía đám người mới tiến vào.

Giang Thần cũng nhìn qua.

Thiếu niên đi đầu ăn mặc giản dị, trên môi nở nụ cười tỏa nắng, còn thỉnh thoảng chào hỏi với một số kỳ nhân quen biết ở xung quanh, xem ra là người có nhân duyên tốt, quan hệ rộng.

So với hắn ta, ba người thiên tài thế gia lúc trước giống hệt như những thiếu niên đang trong thời kỳ nổi loạn.

Nhưng sau khi Tần Trạch đi qua, ánh mắt Giang Thần lại hơi nheo lại.

Hắn chưa từng nhìn thấy kỳ nhân nào hoạt bát vui vẻ như vậy.

Kỳ nhân thường xuyên đối mặt với mặt tối nhân tính, với máu tanh và khủng bố, trong mắt Giang Thần, trạng thái lạnh lùng như Triệu Tam Long mới là bình thường.

“Chuyện lạ tất có yêu, vẫn nên cẩn thận một chút với vị Tần thiếu gia này.”

Giang Thần tự nhủ trong lòng.

“Két két!”

Đột nhiên có tiếng mở cửa, ngay sau đó, cả con đường lập tức sôi nổi hẳn lên.

“Cửa mở! Cửa mở!”

“Là Liễu đại sư, vậy mà hôm nay cô ấy lại mở cửa, nhất định có thứ tốt!”

“Khó trách tất cả thiếu gia tiểu thư của mấy đại thế gia lại đồng thời xuất hiện ở đây.”

“...”

Giang Thần cũng khá bất ngờ, chuyện gì mà có thể khiến cho một đám kỳ nhân, những người vượt trên thế tục, kích động như vậy?

“Là Liễu đại sư!”

Trần Tuyết cũng vô thức cao giọng:

“Đi, chúng ta cũng đi qua đó xem thử, Liễu đại sư là đệ tử Linh Bảo Tông, là đại sư luyện khí số một số hai của thành phố Giang Bắc. Cửa hàng của cô ấy không mở cửa thường xuyên, nhưng một khi mở cửa thì chắc chắn sẽ có đồ tốt!”

“Linh Bảo Tông...”

Giang Thần nghe thấy cái tên này, cũng hứng thú mà đi về phía trước.

Đây là một trong sáu cự đầu của Đạo Minh, am hiểu nhất là chế tạo pháp khí.

Trên đường phố ở chợ đen, phần lớn kỳ nhân đều bày sạp bán vỉa hè, đếm hết một con phố cũng chỉ có mười cửa hàng, giá thuê mỗi một cửa hàng có thể nói là cao ngất ngưởng.

Mà có một cửa hàng vẫn luôn thuộc về một người, nhưng cô ấy lại rất ít khi mở cửa, bình thường chợ đen mở chợ mười lần, cửa hàng này có thể mở cửa một lần là coi như đã tốt rồi.

Cũng không ai dám có ý kiến gì về chuyện này, bởi vì cô ấy là Liễu đại sư, có thể luyện chế pháp khí trung phẩm thượng đẳng, là cao thủ trong nghề!

Xét về thân phận, địa vị của cô tương đương với một tông sư cấp B!

“Ra rồi, Liễu đại sư ra rồi!”

“Không biết lần này sẽ có thứ tốt gì...”

Theo tiếng hò hét của đám đông, một người phụ nữ đi ra từ phía sau của cửa hàng, đầu tóc rối bời, dưới mắt có quầng thâm, như thể đã liên tục thức khuya mấy ngày.

Lúc cô đi ra, mọi người đều vô thức hít thở chậm lại.

Vị Liễu đại sư này không đánh phấn cũng không trang điểm, nhưng khuôn mặt lại tựa như phủ một tầng sương khói, lông mi dài mảnh, lông mày lá liễu, khóe miệng nhếch lên, toát ra một loại quyến rũ đa tình tự nhiên.

Có thể cô ấy đã 30 tuổi, nhưng những gì năm tháng để lại trên khuôn mặt của cô ấy chỉ có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Trong lúc nhất thời, những người ở đây nhìn đến choáng váng.

Đôi mắt đẹp của Liễu Vận Trúc hơi xếch, dường như cô đã quen với ánh mắt của những người đàn ông xung quanh mình, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên quầy, sau đó bày ra một món đồ.

“Đây là tác phẩm gần đây của tôi, tôi đặt tên cho nó là Ma Âm Trống, pháp khí trung phẩm thượng đẳng.”

Nói xong, cô dừng lại một chút.

“Chỉ có điều tài liệu chế tác pháp khí này rất đặc thù. Năm đó ta lấy được một tấm da ở Linh Bảo Tông, bình thường nếu áp nó ở bên tai là có thể nghe được một loại âm thanh kỳ lạ.”

“Sau khi làm thành pháp khí, năng lực lại càng đặc thù, kính xin mọi người cẩn thận, tiếp theo tôi sẽ biểu diễn một chút hiệu quả của cái trống này.”

Nghe nói là pháp khí trung phẩm thượng đẳng, mọi người vốn đã nóng lên, bình thường đồ vật cấp bậc này rất khó có thể mua được.

Lại nghe Liễu Vận Trúc giới thiệu, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

“Liễu đại sư, chúng tôi đã sẵn sàng, cô mau thử đi!”

“Đúng vậy, thử xong còn nhanh báo giá để tôi hết hi vọng...”

“...”

“Được, thỉnh chư vị thủ vững tâm thần, ai thực lực yếu thì lui xa một chút.”

Liễu Vận Trúc nhìn lướt qua bốn phía, cầm lấy cái trống nhỏ bằng da màu xanh to bằng bàn tay trên bàn, ngón tay búng nhẹ, chỉ đưa vào chút chân khí rất nhỏ.

Nhất thời, một âm thanh cổ quái khó có thể hình dung bao trùm phạm vi bốn năm mét, tất cả kỳ nhân đều đột nhiên sửng sốt, đại não rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, cơ thể bị đông cứng tại chỗ, bất động không nhúc nhích.

Mặc dù trạng thái này chỉ kéo dài nửa giây, nhưng đối với kỳ nhân khi chiến đấu mà nói, cho dù chỉ là một phần mười giây thì cũng đủ để làm rất nhiều chuyện!

“Hình như vừa rồi tôi nghe được tiếng yêu ma thì thầm bên tai...”

“Đệt, có thể khiến tôi lập tức bị thất thần, nếu có địch gần đó thì toi cmn rồi.”

“Pháp khí này quá biến thái!”

Một số người vô cùng kích động.

Nhưng cũng có người không vội phấn khích, mà bình tĩnh đánh giá.

Ví dụ như Dương Tử Vân đang quay đầu nhìn về phía người trung niên bên cạnh:

“Chú Trương, chú thấy thế nào?”

“Vừa nãy tôi cũng xuất thần trong nháy mắt, nếu đang chiến đấu với người khác thì rất nguy hiểm.”

Người đàn ông trung niên nói một cách ngưng trọng.

Dương Tử Vân như có điều suy nghĩ.

Một số đệ tử thế gia cũng giống vậy, trước tiên hỏi ý kiến của cao thủ cấp C bên cạnh, nếu ngay cả bọn họ cũng bị ảnh hưởng thì chứng tỏ pháp khí này thật sự rất đáng sợ, đáng giá bỏ ra một số tiền lớn để mua!

Mà lúc này, Giang Thần trong đám người đột nhiên cúi đầu, giả vờ lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

Nhưng thực tế là để hắn che dấu con ngươi màu nâu xanh của mình!

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn là người duy nhất không tiến vào trạng thái thất thần, nhưng trạng thái của hắn càng kỳ dị. Trong nháy mắt nghe được tiếng trống, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể hắn bị ảnh hưởng, cả người tựa như dùng chất kích thích.

“Là lực lượng của Đặc Xử Sĩ, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ con trâu tinh đó có liên quan đến cái trống này sao?”

Nếu là một người bình thường thì chỉ sợ lúc này đã hoài nghi nhân sinh.

Nhưng Giang Thần thì khác, là một người yêu thích thần thoại cổ Cửu Châu, con ngươi của hắn đột nhiên hơi giãn ra, dễ dàng nghĩ đến một lời giải thích hợp lý.

“Không đúng! Lúc nãy cô ấy có nói nếu áp miếng da chế tác trống này ở bên tai thì có thể nghe được âm thanh kỳ lạ, vài loại sinh vật trong thần thoại truyền thuyết đều có đặc điểm này, nhưng nếu thêm một điều là có liên quan đến con trâu tinh như Đặc Xử Sĩ.”

“Vậy đáp án rất rõ ràng!”

“Lôi thú thời đại Sơn Hải – Quỳ Ngưu!”

Trong lòng Giang Thần mơ hồ xuất hiện một suy đoán.

Chỉ sợ mặt trống là loại da thú nào đó có một tia huyết mạch Quỳ Ngưu.

Mà Đặc Xử Sỉ cũng giống vậy, có được một tia huyết mạch yếu ớt của vị hung thú thời đại Sơn Hải này.

Hai thứ này sinh ra cộng hưởng, mới làm cho yêu lực trâu tinh trong cơ thể hắn xảy ra biến hóa.

“Nói như vậy, thứ này... là đồ tốt!”

Con ngươi của Giang Thần khôi phục bình thường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trống nhỏ da xanh, ánh mắt kích động.

Ngay sau đó, Liễu Vận Trúc tuyên bố:

“Dựa theo quy tắc của chợ đen, mọi người ra giá ngầm đi, giá khởi điểm là 10 nghìn điểm Địa Ngục.”

Mẹ nó!

Giá khởi điểm đã là 10 nghìn điểm.

Sự kích động trong mắt Giang Thần lập tức biến mất.

Trên đường đến đây, Trần Tuyết đã nói với hắn về việc ‘ra giá ngầm’ này. Nếu nhiều người cùng nhìn trúng một món đồ, vậy dựa theo giá khởi điểm mà chủ quán đưa ra, tự mình tăng giá viết vào trong lòng bàn tay, cuối cùng cho chủ quán xem, người nào ra giá cao nhất thì được.

Một lần như vậy là xong, dứt khoát lưu loát.

Điều này cũng để tránh việc liên tục đấu giá quy mô nhỏ, cuối cùng biến thành xung đột vũ lực.

Mặc dù người ở chợ đen có thực lực trấn áp bất kỳ xung đột nào, nhưng dù sao nơi này cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu làm lớn chuyện truyền đến tai các quan chức thì sẽ rất phiền.

Cho nên hầu như tất cả chợ đen đều tuân theo quy tắc ‘ra giá ngầm’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK