• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Trương Văn Bác giải thích, sắc mặt của ông ta có chút quái dị:

"Cậu có biết trước và sau khi ông cụ chết, người nhà của ông ta đã nói những gì với tôi không?"

Giang Thần:

"Nói gì?"

"Người con trai luôn chăm sóc cho ông cụ kể lại rằng, hai ngày trước khi cha của anh ta chết, tối hôm đó anh ta nằm trên giường bệnh thiu thiu ngủ thì đột nhiên phát hiện ra cha của mình đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt ấy khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu."

"Anh ta muốn lên tiếng hỏi nhưng dường như mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, cuối cùng thì anh ta ngủ thiếp đi, qua hôm sau khi tỉnh lại anh ta bèn hỏi cha mình nhưng ông cụ lại không chịu nói gì cả."

"Đến tối, anh ta giả vờ ngủ để theo dõi tình hình, lần này anh ta xác định được chuyện tối qua không phải là do anh ta gặp ảo giác, cha của anh ta lại có biểu hiện y như vậy: mắt trợn to, nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt."

"Anh ta lại có cái cảm giác kỳ lạ hơn nữa đó là, dường như cha anh ta không phải đang nhìn anh ta mà là đang nhìn về phía sau lưng của mình, không lẽ sau lưng của mình có thứ gì sao?"

"Nhưng khi anh ta muốn bật dậy thì cơn buồn ngủ lại đột ngột kéo đến, rõ ràng lần này anh ta chưa muốn ngủ nhưng lại không thể chế ngự được cơn buồn ngủ."

"Trong giấc mơ, anh ta mơ hồ nghe được tiếng bước chân rất khẽ, có cảm giác như người này nhón chân lên mà đi."

"Sáng hôm sau, anh ta liền cúi xuống nền nhà để xác nhận, quả thật, trên nền gạch bông in dấu một vài mũi chân vẫn còn đọng chút hơi nước, đây là phòng bệnh theo yêu cầu nên chỉ có một bệnh nhân một phòng, cửa lại được khóa trái từ bên trong, như vậy nếu nói có người nhón chân từ phía sau anh ta thì đó không phải chỉ có thể là cha của anh ta thôi hay sao?"

"Hiện tại cha của anh ta đã già yếu, hơn nữa lại còn bị bệnh rất nặng, cho nên mỗi lần muốn đi vệ sinh đều cần hắn đỡ, vậy làm sao ông ấy có thể nhón bước chân để đi như vậy được, và tại sao ông ta lại phải hành động như vậy?"

"Trong lòng của anh con trai của ông cụ đã dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, anh ta từng nghe người ta nói rằng, đối với những người mới bị quỷ nhập thân, lúc này dương khí vẫn còn thịnh cho nên họ sẽ nhón chân lên để đi lại."

"Lúc anh ta đến tìm tôi để kể chuyện này, tôi cứ nghĩ do anh ta lao lực vì chăm sóc cho ông cụ trong một thời gian quá dài, bị áp lực lớn nên sinh ra ảo giác, do đó tôi chỉ an ủi anh ta qua loa vài câu lấy lệ."

"Thế nhưng ngay ngày sau đó, anh ta đến tìm tôi với tâm lý hoảng loạn cực độ, anh ta nói tối hôm qua anh ấy đã xin y tá một cây kim, vì muốn biết được chân tướng sự việc cho nên lúc anh ta bắt đầu buồn ngủ liền lập tức tự đâm kim vào mình để tỉnh táo trở lại."

"Kết quả, anh ta nhìn thấy ông cụ từ trên giường ngồi dậy rồi bước xuống đất bằng đầu ngón chân, tiếp đến, ông ấy đi vòng quanh phòng 2 lần với một tư thế rất kỳ lạ, cuối cùng thì ông ta mở cửa lao ra ngoài, anh con trai muốn cản ông ta lại thế nhưng cơn buồn ngủ kỳ lạ kia lại ập đến, cho dù anh ta lấy kim đâm liên tục vào đùi của mình nhưng vẫn không có tác dụng."

"Thế nhưng sáng hôm sau khi anh ta thức dậy thì thấy cha của anh ta vẫn đang nằm ngủ say ở trên giường."

"Và cũng ngay chiều hôm đó, ông cụ đã bị suy kiệt và qua đời, nhưng sau khi thi thể của ông cụ được đưa vào nhà xác thì cũng vào chính đêm hôm đó, cái xác ấy đã biến mất."

Mắt Giang Thần chợt sáng lên.

Ở bệnh viện, trên mỗi cánh cửa đều có một cánh cửa chớp bằng kính, Giang Thần cảm thấy thứ mà ông cụ kia nhìn thực chất không phải là nhìn con trai mình mà có thể có ai đó ở bên ngoài đang gọi ông ta thông qua tấm kính ấy.

"Không chỉ vậy thôi đâu, vào đêm mà xác của ông cụ biến mất, một bệnh nhân khác trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng xảy ra chuyện, vợ của bệnh nhân ấy kể lại rằng, vào lúc rạng sáng hôm đó, lúc bà ấy thức dậy thì bắt gặp chồng mình đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cứ giống như ông ấy nhìn thấy bạn của mình vậy."

"Trước đây, bệnh nhân trung niên này đã liên tục đánh cờ với ông cụ mới qua đời ở phòng bên cạnh khoảng tám, chín ngày."

"Sau đó hai ngày, bệnh nhân trung niên này đột ngột bị viêm phổi nặng, mọi cố gắng cứu chữa cho anh ta đều không thành công, anh ấy đã chết."

Trương Văn Bác càng nói càng tỏ ra sợ hãi, ông ta hít sâu một hơi, nhìn dáo dác xung quanh cứ như có một người quái dị nào đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Hai người đi xuống tầng 1 để lấy chìa khóa, sau đó đi đến một tòa nhà khác.

Vừa đi, Trương Văn Bác vừa tiếp tục kể:

"Không chỉ như vậy, một nữ y tá ở khoa điều trị nội trú cũng gặp chuyện. Thông qua camera giám sát ở hành lang, chúng tôi thấy cô ấy đột nhiên bị thứ gì đó thu hút sự chú ý ở phía cầu thang thoát hiểm, cô ấy tiến về phía đó, qua hôm sau cô ấy bị cảm cúm do một loại virut rất hiếm gây ra, mọi sự cố gắng cứu chữa cho cô ấy đều không có kết quả, cuối cùng cô ấy cũng chết."

Giang Thần tỏ ra đăm chiêu, hắn phát hiện ra một điểm rất giống nhau, tất cả các bệnh nhân đã tử vong và cả cô nữ y tá kia dường như đều bị chết vì bệnh tật.

"Đúng rồi, thông qua camera giám sát, chúng tôi phát hiện ra phía sau cánh cửa đi ra cầu thang thoát hiểm, dường như có ai đó đang đứng vẫy tay, chắc chắn nữ y ta kia bị người đó gọi ra!"

Trương Văn Bác nói đến đây thì hai người cũng đã tiến vào khu vực của khoa nội trú, ông ta bấm thang máy đi xuống tầng hầm thứ 3.

"Ngoài ra, nhân viên quản lý nhà xác cũng đã chết, lúc đó chính tôi là người đầu tiên phát hiện ra."

Sau khi bước vào trong thang máy, Trương Văn Bác bổ sung thêm.

Giang Thần trợn tròn mắt ngạc nhiên, quay sang nhìn Trương Văn Bác mấy lần.

Rõ ràng lúc nãy khi còn ở bên ngoài, ông ta có rất nhiều thời gian để kể chuyện này với Giang Thần, thế nhưng ông ấy lại cố ý để dành lại cho đến khi cả hai bước vào thang máy rồi mới nói cho Giang Thần biết.

"Hôm đó đến phiên tôi trực đêm, lão Lưu quản lý nhà xác nhắn tin cho tôi, bảo rằng trong nhà xác có thi thể bốc mùi cho nên muốn nhờ y tá trực ban mang ít thuốc khử trùng và khử mùi xuống cho lão ấy. Lúc đó trời cũng gần sáng nên y tá trực ban rất sợ, y tá nhìn thấy tôi liền nhờ tôi đem xuống cho lão ấy giúp."

"Kết quả là lúc tôi đến được nhà xác thì lão Lưu đã không còn ở đó, tôi cứ tưởng lão ấy đi vệ sinh nên chờ lão ấy một lúc lâu, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy lão ấy trở về cho nên buộc lòng tôi phải bấm máy gọi điện thoại di động cho lão ấy."

"Lúc đó tôi đang đứng trong nhà xác thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên từ phía sau lưng khiến tôi giật bắn cả mình, tôi xoay người lại thì phát hiện ra tiếng chuông điện thoại kia phát ra từ dưới tấm vải trắng trùm lên thi thể đang đặt trên một chiếc giường."

"Tôi sợ đến nỗi cả người toát hết mồ hôi lạnh, nhưng lúc đó vẫn nghĩ đó chính là trò đùa dai của lão Lưu, trời đã khuya như vậy còn đùa giỡn kiểu này khiến tôi giận tím cả người, lúc đó chỉ muốn đập nát chiếc điện thoại của lão ấy."

"Nhưng khi tôi vén tấm vải trắng lên, thi thể của lão Lưu đã cứng đờ, tôi học về pháp y cho nên nhìn sơ qua thôi tôi cũng đã biết thời gian tử vong của lão ta ít nhất trên 15 tiếng, vậy thì kẻ vừa nhắn tin nhờ y tá kia là ai?"

"Lúc ấy tôi sợ đến ngu người, sau đó tôi dùng hết sức bình sinh mà lao ra ngoài."

Trương Văn Bác nói xong thì quan sát vẻ mặt của Giang Thần, ông ta thầm nghĩ thể nào đối phương cũng lộ ra một chút sợ hãi, thế nhưng mặt Giang Thần vẫn tỉnh bơ, không những vậy Giang Thần còn tỏ ra hứng thú nhìn lại Trương Văn Bác.

Trương Văn Bác bị Giang Thần nhìn chằm chằm thì tỏ ra không tự nhiên, ông ta có cảm giác như đang bị ác quỷ tàn bạo nào đó theo dõi vậy, do đó vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Hai người tiếp tục đi dọc theo hành lang tiến về phía trước, có lẽ bởi màu sắc của ánh đèn đã khiến bọn họ càng tiến sâu vào bên trong thì càng cảm thấy lạnh lẽo.

"Kỳ quái, sao cửa lại mở ra như vậy chứ, hèn chi mà lạnh đến thế này!"

Hai cánh cửa của nhà xác nằm ở cuối hành lang đang để mở, Trương Văn Bác vừa tiến về phía trước vừa giải thích:

"Ở đây có thiết bị cấp đông, cho nên nếu cửa bị mở thì hơi lạnh sẽ tràn ra ngoài."

Giang Thần bước vào nhà xác.

Trương Văn Bác tiếp bước theo sau, thuận tay đóng cửa lại.

Giang Thần quay đầu lại, hành động này của đối phương thật sự rất khác thường, ông ta biết rõ ở đây đang xảy ra vấn đề, vậy mà bước vào nhà xác còn dám chủ động đóng cửa lại sao?

"Hì hì, là do tôi sợ hơi lạnh thoát ra ngoài."

Trương Văn Bác gượng cười giải thích.

Giang Thần tiến về phía cửa của nhà xác, sắc mặt của Trương Văn Bác không ngừng thay đổi, trong khóe mắt của ông ta ánh lên một tia giễu cợt.

"Ha ha, rốt cuộc mày cũng đã phát hiện ra rồi sao?"

"Cạch, cạch!"

Giang Thần bấm ổ khóa, khóa cửa nhà xác lại.

Trương Văn Bác quay sang chứng kiến cảnh này thì đơ cả người.

Quỷ thi sơ cấp ngẩn người, mày khóa cửa làm gì? Không lẽ mày sợ thi thể sẽ bỏ chạy hay sao?

"Quỷ khí +3."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK