• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần cũng được mở rộng tầm mắt, hắn cảm nhận sự kỳ diệu của trận pháp này, chỉ trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, thế giới hiện đại bỗng chốc biến thành một thế giới toàn những kỳ nhân dị sỹ.

"À đúng rồi, cho anh nè!"

Trần Tuyết đưa cho Giang Thần một chiếc mặt nạ màu đen.

"Cô không đeo sao?"

"Tôi là người của Trần Gia, Giang Bắc chính là địa bàn của chúng tôi, theo như gia quy thì người trong gia tộc của chúng tôi không đeo mặt nạ ở những khu chợ đen trong địa bàn, đây cũng chính là cách để thể hiện chủ quyền, ý là ở đây, chúng tôi không sợ đối đầu với bất kỳ ai hay bất cứ chuyện gì!"

Trần Tuyết tự tin khẳng định.

Cô ta chậm rãi lôi ra một băng vải rồi đeo vào cánh tay trái, trên băng vải thêu duy nhất một chữ "Trần" theo kiểu chữ cổ.

Thực tế cũng đúng như vậy.

Vốn dĩ, tất cả chủ nhân của các gian hàng hai bên đường đều đang hướng mắt về phía hai người vừa tiến vào và thầm đánh giá thử xem đây có phải là hai "con mồi" béo bở hay không.

Sau khi thấy Trần Tuyết đeo băng tay vào thì tất cả bọn họ đều nhìn đi chỗ khác, không dám nảy sinh bất kỳ ý đồ xấu xa nào.

Giang Thần gật đầu, đeo mặt nạ vào.

Trần Tuyết được chống lưng bởi một gia tộc trâm anh thế phiệt, trong khi đó Giang Thần thì không, hắn chỉ có mỗi một mình Trương lão đầu đã gần đất xa trời thế nhưng hiện tại hắn cũng không biết ông ấy đã phiêu bạt phương nao, và sống chết như nào hắn cũng không rõ.

Nhớ đến Trương lão đầu, Giang Thần thoáng chạnh lòng.

Mấy ngày vừa qua, hắn đấu tranh tư tưởng dữ dội giữa việc có nên đến đồn công an báo án để tìm người hay không, thế nhưng khi nhớ lại những lời khó hiểu mà Trương lão đầu dặn dò trước khi rời đi, cái gì mà tông môn gặp nạn.

Tỷ dụ như Trương lão đầu chính là thành viên của một tổ chức ngầm nào đó, vậy thì việc hắn đi báo cảnh sát chẳng khác nào hắn đã bán đứng lão ấy!

"Đi dạo một chút, nếu như muốn mua gì thì anh phải kiểm tra nó thật cẩn thận, mặc dù giá cả hàng hóa ở chợ đen này rẻ thật, thế nhưng đằng sau nó cũng có rất nhiều cạm bẫy!"

Trần Tuyết chào ai đó rồi sải bước tiến về phía trước.

Giang Thần cũng bước đến một gian hàng.

Sau hơn một giờ lượn lờ dòm ngó quanh khu chợ, cuối cùng Giang Thần cũng đã hiểu được sơ bộ về thị trường ở đây.

Những món hàng được bày bán ở đây đều là những thứ kỳ lạ như pháp khí, phù lục, đan dược thế nhưng chúng chỉ ở mức hạ phẩm, thậm chí còn có cả những chiếc vớ còn nguyên mùi của nữ quỷ hay những lời đồn đại về một kỳ nhân dị sỹ nào đó v.v.

Thế nhưng mặt khác thì hàng giả cũng tràn lan đại hải, vốn dĩ Giang Thần đã chọn được một thanh kiếm bằng thép nguyên chất, bên trên chuôi kiếm khắc đầy những phù văn kỳ lạ, chủ quầy hàng truyền chân khí vào thanh kiếm khiến lưỡi kiếm lập tức bùng lên một ngọn lửa màu xanh, nhiệt độ tỏa ra rất nóng khiến cho không khí xung quanh bị bóp méo, thoạt nhìn thôi đã thấy uy lực mạnh mẽ của nó rồi.

Lão chủ quầy nói rằng đây là một pháp khí trung phẩm với giá 3k điểm địa phủ tương đương với 40k tiền Cửu Châu.

So với giá ở trong app địa ngục thì ở đây bán rẻ hơn phân nửa.

Thế nhưng chưa kịp giao dịch thì Trần Tuyết bước đến, chủ quầy liền cười hì hì rồi vội vã cất thanh kiếm đi.

Quả thật không ai dám lộn xộn đối với người của Trần Gia, đúng là "Cường long bất áp địa đầu xà!"*

*Câu này mình dịch thông vì raw nghĩa là cho dù mãnh long quá giang thì cũng không nguy hiểm bằng rắn đang ở trong hang ổ của mình.

"Đây là thủ đoạn phù phép phổ biến nhất để giả mạo giá trị thật của hàng hóa ở chợ đen. Hắn đã dán một tấm Trương âm hỏa phù lên lưỡi kiếm, khi kích hoạt lá bùa này thì nó thật sự có thể tạo ra một ngọn lửa âm hỏa với nhiệt độ rất cao, thế nhưng sau khi anh mua nó rồi thì nó chẳng khác nào phế liệu!"

Trần Tuyết giải thích.

Giang Thần gật gật đầu.

"À, ra vậy!"

Thật ra vừa rồi Giang Thần cũng đã nhận ra một vài điểm đáng ngờ cho nên cũng không đến nỗi dễ bị lừa, thế nhưng Trần Tuyết thật sự rất tốt, thấy hắn có nguy cơ bị lừa liền bỏ món hàng mà cô ta đang xem để đi đến chỗ của Giang Thần.

"Umh!"

Trần Tuyết vênh mặt ra vẻ chị đại:

"Ở đây anh cứ theo tôi, bảo đảm sẽ không bị mắc lừa!"

Vừa nói cô ta vừa chỉ trỏ:

"Nếu như anh muốn mua những pháp khí trung phẩm thì đừng mua ở những quầy hàng như này mà hãy đến những quầy hàng mặt tiền ở kia kìa, ở đó có khi còn hiếm thấy những mặt hàng thượng phẩm nữa đó, không phải ai cũng có thể sở hữu được pháp khí trung phẩm đâu nha!"

Hai người bọn họ đang chuẩn bị tiếp tục đi dạo thì phía trước bỗng nhiên xôn xao.

Một nhóm người đi tới, trên cánh tay trái đeo băng vải thêu một chữ "Dương" theo kiểu chữ cổ.

Dẫn đầu là một thanh niên trong bộ âu phục màu trắng, sau lưng đeo kiếm, hai tay đút túi quần, ánh mắt lơ đãng quét nhìn xung quanh, môi khẽ nhếch lên cười khinh khỉnh.

Dáng điệu của gã giống như một công tử nhà giàu bất cần đời, thế nhưng chỉ có những kỳ nhân ở khu chợ đen này mới có thể cảm nhận được sự áp bách đáng sợ toát ra từ hắn ta.

Hắn đi đến đâu, đám đông ở đó vội vàng tránh ra để nhường đường.

"Dương Tử Vân!"

Trần Tuyết cũng vội vàng kéo Giang Thần lùi về sau để nhường đường rồi thì thầm:

"Đây là người mạnh nhất của Dương Gia hiện tại, hắn cũng chính là người thừa kế của gia tộc họ Dương, ở Giang Bắc này, hắn là một trong những thủ lĩnh của thế hệ trẻ, cả tài năng và năng lực của hắn đều rất đáng sợ."

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Trần Tuyết, Giang Thần há hốc miệng ngạc nhiên, hắn luôn cảm thấy cảnh tượng ở đây thật sự rất kỳ quái, tại sao giữa cái thế giới hiện đại này lại có mấy cảnh khủng bố y như nội dung của mấy truyện huyền huyễn vậy chứ?

Giang Thần quay đầu lại, phát hiện một đám kỳ nhân bên cạnh cũng đang xì xầm bàn tán, hắn nghe loáng thoáng gì mà tài năng xuất chúng, gì mà tương lai xán lạn tiền đồ như gấm đại loại như vậy.

Để không bị lạc lõng giữa đám đông, Giang Thần suy nghĩ một lúc rồi ung dung nhập bọn với đám kỳ nhân kia, hắn nói:

"Thật sự quá kinh khủng! Cậu ấy còn trẻ như vậy mà lại có năng lực này, tư chất hơn người, nhất định sẽ trở thành một trang tuấn kiệt, đạt được thành tựu lớn!"

Lời nhận xét tỏ rõ khí phách của Giang Thần thu hút những ánh mắt tán đồng của đám kỳ nhân.

Ngay cả Dương Tử Vân cũng bị lời nhận xét này mà khẽ khựng lại, hắn liếc nhìn Giang Thần với ánh mắt tán thưởng, cũng đúng thôi, nghe được những câu từ có cánh này thì bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy hài lòng.

Trần Tuyết khẽ nhếch mép.

Vốn dĩ cô còn lo lắng rằng Giang Thần vừa mới gia nhập giới kỳ nhân, tấm chiếu mới chưa trãi sự đời sẽ dễ dàng gây chuyện.

Nhìn dáng vẻ của hắn giống đám tài năng bề ngoài có vẻ ôn hòa nhưng nội tâm lại thường bất ổn, cứng đầu, dễ nổi loạn, hắn sẽ không khuất phục bất cứ một ai cho nên khi nhìn thấy Dương Tử Vân oai phong như vậy có thể hắn sẽ nổi máu anh hùng mà muốn phân định cao thấp với Dương Tử Vân ấy chứ.

Trần Tuyết không thể ngờ cô ấy đã cả nghĩ.

Giang Thần đối nhân xử thế rất tinh tế đã lập tức chiếm được cảm tình của người thừa kế Dương Gia.

"Ha ha, quá khen!"

Dương Tử Vân, con người luôn tĩnh lặng như nước kia cuối cùng cũng quay về phía Giang Thần chắp tay thủ lễ rồi mới tiếp tục bước đi.

Giang Thần nhìn thấy trong đám người di cùng với Dương Tử Vân có một gương mặt khá quen, cô ta mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, chính là bạn thân của Lâm Ấu Vi- Dương Thiên Thọ!

Đám nhà họ Dương còn chưa đi được xa thì ở cổng chợ đen lại xuất hiện một đám người khác, dẫn đầu là một thanh niên trắng trẻo, trong tay ve vẩy thanh đao chuôi hồ điệp, dáng vẻ ngông cuồng không chút kiêng dè đảo mắt liếc nhìn đám kỳ nhân dị sỹ xung quanh.

Những ai bị ánh mắt của hắn liếc qua đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, có cảm giác giống như đang bị rắn độc theo dõi.

"Triệu Tam Long, là một trong những cao thủ cấp D+ trẻ tuổi nhất của thành phố Giang Bắc!"

Trần Tuyết giải thích cho Giang Thần:

"Trước đây, hắn được mệnh danh là đệ nhất cao thủ ở thế hệ của mình. Nhưng nghe đâu hai năm trở lại đây anh trai của hắn đã trở về, người anh này của hắn đã đi theo cầu sư học đạo ở Long Tượng Tự, chỉ e rằng năng lực của anh ta cũng lợi hại không kém, chẳng qua số người đã từng gặp qua người anh này của Triệu Tam Long rất ít mà thôi! Có thể gọi Triệu Thị là 'nhất môn tam kiệt', tiềm lực thật sự rất hùng mạnh!"

Ánh mắt của Trần Tuyết còn căng thẳng hơn cả khi đối mặt với Dương Tử Vân!

Giang Thần thoáng ngạc nhiên.

Nhị Hổ, Tam Long?

Không lẽ hắn chính là em trai của Triệu Nhị Hổ?

Ngay lúc Triệu Tam Long đi ngang qua, hắn liếc nhìn Giang Thần khá lâu rồi mới quét mắt sang nơi khác, thật ra thì hắn vẫn luôn quan sát khí chất của tất cả mọi người ở đây để tìm xem nhược điểm của từng người, đây là thói quen thường thấy của những tay sát thủ chuyên nghiệp.

Lúc Triệu Tam Long nhìn đến Giang Thần, hắn thoáng giật mình, hắn có cảm giác giống như thợ săn đụng phải thợ săn, dường như đối phương đang che giấu một con mãnh hổ bên trong vậy!

Chuyện này không liên quan gì đến sự mạnh yếu vì hiện tại vẫn đang có những cao thủ cấp C ở đây, nhưng bọn họ lại không hề tạo cho Triệu Tam Long cái cảm giác đang bị một con mãnh thú thời hồng hoang đe dọa.

"Ha ha, thú vị đó!"

Triệu Tam Long khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK