• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Diêu cảm thấy mình xuyên không rồi, hơn nữa còn là xuyên không một cách bất ngờ, không có điềm báo nào cả. Một giây trước nàng còn ngồi trước máy vi tính nói chuyện với bạn bè, thảo luận về một vài lỗi của game online công ty mới ra mắt, vậy mà giây tiếp theo, nàng đã ngồi trong căn nhà tranh này, trong khi tay nàng vẫn cầm con chuột máy tính màu trắng.

Nàng ngồi thẫn thờ hơn mười phút đồng hồ, nhìn chằm chằm con chuột trong tay, bất giác tìm kiếm màn hình máy tính và CPU đã đột nhiên biến mất, nhưng chỉ có thể trừng mắt, nhìn trân trân vào cái bàn cũ nát trước mặt. Tức thật, ngay cả bàn phím máy tính cũng không thấy đâu.

"Con ranh này, còn ngây ra đó làm gì?"

Có người đẩy cửa bước vào, giơ tay muốn tát nàng. Nàng vô thức né tránh, con chuột trong tay cũng vì thế mà bị hất văng ra ngoài, lăn lông lốc một chút rồi biến mất.

Lúc này, Chúc Diêu mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đây là một người phụ nữ rất gầy, nếp nhăn trên đầu cũng rất sâu, quần áo sẫm màu loang lổ vài vết xám trắng, giống như là do giặt nhiều lần mà bị phai màu. Cả người bà ta đều toát ra vẻ "phụ nữ nông thôn" chính hiệu. Nhưng mấu chốt là bà ta mặc đồ cổ trang.

"Bà là ai?"

Người phụ nữ lập tức nổi điên lên

"Ta là ai, ngươi ngủ đến ngu luôn rồi hả, ta là mẹ ngươi a! Nhanh đi nấu nước mau, nắng chiếu đến mông rồi còn rúc ở trong phòng, còn muốn bị đánh sao?"

Người phụ nữ đánh không trúng nên chuyển sang túm lấy nàng, không nói lời nào liền lôi nàng ra ngoài.

Chúc Diêu nghĩ mình nhất định phải giải thích một chút nhưng không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ném vào nhà bếp rồi.

Nhìn gian phòng chất tới nửa tường toàn là củi khô và lò đất, Chúc Diêu cảm thấy phương pháp xuyên không của nàng nhất định có vấn đề. Trên người nàng rõ ràng mặc bộ đồ ngủ của mình, không có gì thay đổi, chứng tỏ là cả thân thể của nàng xuyên qua, vậy thì "bà mẹ" kia từ đâu ra? Rõ ràng là cả thân thể đều xuyên tới, tại sao lại dùng thiết lập của phương pháp xuyên không bằng hồn phách, như vậy cũng được sao? Vấn đề lớn nhất là đến mồi lửa nàng cũng không có thì nấu nước thế quái nào được?

Mặc dù biết dạo gần đây xuyên không đang rất thịnh hành, đơn giản như mua một mớ rau ngoài chợ vậy, nhưng nghĩ thế nào cũng không tới lượt nàng. Nàng chỉ là dân kỹ thuật thôi, ngoài ra chẳng biết gì a.

Bởi vì từ nhỏ nàng đã có đam mê với máy tính, nên sau khi tốt nghiệp, nàng vẫn tìm những công việc có liên quan tới máy tính. Nàng cùng một nhóm bạn toàn dân FA phát triển game online. Nhóm của nàng đã chế tác ra "Tiên Ngự" là tựa game online đang vô cùng "hot" ở trong nước. Game ngày càng phát triển nên công việc chủ yếu của nàng là bảo trì game.

Tìm lỗi trong game, đồng thời tiến hành sửa chữa các lỗi đó, đây chính là GM (game master) trong truyền thuyết đó. Nhưng loại người như nàng, xuyên không tới đây, một chút ưu thế cũng không có a. Rốt cuộc là tên khốn nào đưa nàng xuyên tới đây, ngươi ra đây, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi đâu!

Thoáng cái, Chúc Diêu đã xuyên tới thế giới này được 3 tháng, nàng cũng đã hiểu được đại khái tình hình xung quanh. Nơi này là một thôn nhỏ trong núi, bởi vì đa số mọi người trong thôn đều mang họ Chúc, nên gọi là Chúc Gia thôn. Mà nàng cũng gọi là Chúc Diêu. Người phụ nữ trung niên lần đó cũng chính là mẹ nàng, là một quả phụ ở trong thôn. Nghe nói, hai mẹ con nàng sống nương tựa lẫn nhau đã hơn mười năm rồi.

Nàng cũng đã từng giải thích về thân thế của mình với người mẹ trên danh nghĩa này, đáng tiếc là bà không tin, không những vậy, còn bắt nàng đi tới nhà của Vương đại phu ở đầu thôn để ông giúp nàng châm cứu. Nhưng khi nhìn tới vị đại phu trung niên có gương mặt hiền lành kia, một tay sờ ria mép, một tay lấy ra mười mấy cây ngân châm thô to, chỉ trong nháy mắt, Chúc Diêu quên luôn mặt mũi là gì, ôm chặt lấy "bà mẹ nhặt được" khóc nức nở:

"Mẫu thân, người đúng là mẹ ruột của con a"

"Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi? Không còn nói năng lung tung nữa rồi." Bà mẹ nhặt được vừa đau lòng lau nước mắt cho Chúc Diêu, vừa không quên quay lại cảm ơn Vương đại phu:

"Vương đại phu đúng là thần y a, ông chỉ vừa lấy châm ra thôi mà con gái ta đã khỏi bệnh rồi!"

"Đâu có đâu có!"

Vương đại phu cười rất đắc ý, trong tay ông vẫn cầm ngân châm, đi xung quanh nói: "Chúc nương tử khách khí rồi, để cho an toàn, hay là cứ để ta châm cho Diêu nhi hai châm đi, để tránh tái phát lại."

"Tái phát em gái ngươi a!" Trong lòng Chúc Diêu thầm mắng.

Nói chung, chuyện đã qua Chúc Diêu không dám nhớ lại nữa. Từ đó về sau, nàng cũng không dám nhắc lại việc mình xuyên không tới, yên tâm ở lại Chúc Gia thôn làm một bà cô đi! Không sai, nàng chính là một bà cô, nàng xuyên không tới đây đã 28 tuổi, ở chỗ này 28 tuổi còn chưa thành thân, thì chính là bà cô già đến nỗi không thể già hơn!

Còn về nguyên nhân mà nàng không thành thân, "bà mẹ nhặt được" không có nhắc qua với nàng, nàng cũng vui vẻ đến nhẹ nhõm. Nàng đúng là thật sự sợ hãi một ngày nào đó chui ra một tên gọi là phu quân của nàng, vậy thì cho dù Vương đại phu dùng chày gỗ để châm cứu nàng, nàng cũng sẽ không chấp nhận.

"Diêu nhi đi giặt quần áo à?" Chúc Diêu đang muốn đi ra bờ sông, lại gặp được Vương đại phu ngay giữa đường, đang cười với nàng, tươi như 1 đóa hướng dương, à không, vẫn nên là hoa cúc thôi a.

"Vương... Vương thúc!" Chúc Diêu vô thức lui về sau một bước, chỉ sợ ông từ chỗ nào đó móc ra một cây ngân châm. Nàng chậm rãi đưa chậu gỗ chứa đầy quần áo ngăn ở giữa, "Mẫu thân nói hôm nay trời nắng đẹp, nên sai ta mang chăn đi giặt."

"Thì ra là vậy a!" Vương đại phu cười ha hả, cảm thán nói: "Đúng là một cô nương chịu khó, nếu không phải bởi vì..." ông nói được một nửa thì dừng lại, tựa như là đang nói tới một việc không nên, áy náy nhìn nàng.

"Vương thúc tìm ta có việc sao?" Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của ông, Chúc Diêu đành phải chủ động hỏi.

Vương đại phu cười áy náy, đẩy bé trai bên cạnh ra trước: "Là như thế này, nghe nói hôm nay trong trấn có tiên nhân đang chọn đệ tử, tất cả mọi người có đều có thể thử, ta nghĩ để tiểu tử nhà ta đi thử vận may, nhưng đúng lúc thím ngươi lại bệnh, ta không thể đi được, cho nên..."

Lúc này, Chúc Diêu mới nhìn tới bé trai khoảng bảy, tám tuổi mà ông đang nắm tay, dáng người thanh tú, gương mặt phấn nộn, đang trợn mắt phồng má, tức giận nhìn nàng. Bộ dáng này của cậu thật khiến người ta muốn véo má mà!

Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn Vương đại phu, cảm giác có gì đó là lạ.

"Vương thúc muốn để ta dẫn nó đi?" Vương đại phu gật đầu, càng thêm ngại ngùng: "Ta cũng biết việc này không liên quan đến ngươi, nhưng tiên nhân mười năm mới đến nơi này tuyển chọn một lần, tuy số người tuyển chọn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng dù gì là một cơ hội, nếu được tuyển chọn thì chính là thành tiên a."

Thành tiên? Chúc Diêu luôn dị ứng đối với những điều phản khoa học này. Nàng cảm thấy ngửi được mùi lừa đảo đâu đây. Nhưng Vương đại phu dù sao cũng là người cùng thôn với nàng, nàng trong thời gian ngắn cũng không thể xuyên việt trở về, mọi người quanh đi quẩn lại thế nào cũng chạm mặt nhau, giúp một chuyện nhỏ như vậy cũng không có vấn đề gì. Sau đó, không nói hai lời liền đồng ý.

Vương đại phu vội vã cảm ơn, nhận lấy chậu gỗ trong tay nàng, bày tỏ sẽ giúp nàng mang về, rồi lại đẩy bé trai còn đang lộ ra vẻ tức giận về phía nàng, sau đó vui vui vẻ vẻ mà đi.

Chờ đến khi ông vừa đi xa, bé trai vùng mạnh tay ra khỏi tay nàng, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi ghét bỏ nhìn nàng, "Ta nói cho ngươi biết, coi như ngươi giúp ta việc này, ta cũng sẽ không vì thế mà thành thân với ngươi đâu"

Chúc Diêu sững sờ, rồi buồn cười, nhịn không được vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của cậu, "Ngươi chỉ là một tiểu hài tử lông cánh còn chưa mọc hết, nói linh tinh gì vậy?"

"Ta không nói linh tinh!" bé trai né tránh khỏi tay nàng, xoa xoa khuôn mặt bị bóp đau của mình: "Ta nghe người ta nói, trong thôn không có ai dám lấy ngươi cả, cho nên ngươi 28 tuổi rồi còn không gả đi được. Nam nhân đều muốn cách ngươi thật xa, nếu không bị ngươi dính lấy thì sẽ bị hủy hoại cả đời."

Nàng đâu phải kiểu người đói bụng ăn quàng, ngay cả một bé trai cũng ra tay a. "Nói rõ ràng cho ta, ta làm sao mà hủy hoại một đời người?"

Cậu bé lại càng thêm lý lẽ: "Ngươi không sinh em bé được, thành thân với ngươi là đoạn tử tuyệt tôn, đương nhiên chính là hủy hoại cả đời."

Vô sinh! Chúc Diêu như bị sét đánh đến ngây người, điều này là không thể, nàng mặc dù là dân kỹ thuật, nhưng dù gì hàng năm nàng cũng đều đi kiểm tra sức khoẻ, sao lại không biết bản thân mình bị vô sinh? Coi như ông trời muốn một cái lý do hợp lý cho việc nàng đã 28 tuổi mà vẫn chưa thành thân, thì cũng không cần phải bôi đen nàng đến vậy a.

"Nhà ta chỉ có mình ta là con trai, ta sẽ không thành thân với ngươi đâu, ngươi từ bỏ đi!" Cậu nhóc chống nạnh hai tay, nghiêm túc nhấn mạnh.

"A a a! Tức chết mất!" Quả nhiên là thằng nhóc ngỗ ngược, ba ngày không đánh, liền muốn ngồi lên đầu người ta, muốn ăn đòn đúng không! Xắn tay áo lên, nàng túm lấy cậu nhóc, giơ tay đánh mạnh vào mông cậu một hồi. "Ai bảo ngươi không biết lễ phép, ai bảo ngươi nói bậy, ai bảo ngươi nói dám ta vô sinh, ngươi mới vô sinh, cả nhà ngươi đều vô sinh!"

Cậu nhóc giờ mới biết sợ, cố gắng giằng co, nhưng cậu chỉ là một cậu bé mới bảy, tám tuổi, làm sao hơn được Chúc Diêu 28 tuổi, một người trưởng thành chưa lập gia đình, tét mấy chục cái, mông của cậu nhóc đã từ trắng chuyển lên đỏ ửng.

Cậu nhóc vừa mới đầu còn giãy dụa, càng về sau càng khóc to, không chống cự nữa. Ngươi kêu a, ngươi kêu đi, dù sao Vương đại phu cũng đi xa từ lâu rồi, ngươi kêu nát họng cũng không ai đến cứu ngươi, ha ha ha ha ha... Ách... mà hình như mấy lời này có chỗ nào đó không đúng a?

Sau nửa nén hương, Chúc Diêu mới buông cậu nhóc đã khóc thành mặt hề kia ra, nhìn cậu một bên lau nước mắt, một bên kéo quần lên. Cảm giác khi dạy dỗ thằng nhóc ngỗ ngược này thật thoải mái a.

"Lần này coi như ta bỏ qua, lần sau còn không lễ phép như vậy, ta sẽ..." Chúc Diêu kéo dài giọng cảnh cáo, hài lòng nhìn cậu nhóc khẽ run lên một cái, hắc hắc hắc cười càng vui vẻ: "Ta sẽ khiến ngươi không xuống giường được, biết chưa?" A, câu nói này cũng quái quái chỗ nào? Ai, mặc kệ "Đi, chúng ta đi lên trấn, nhớ theo sát a!"

Chúc Diêu đi trước bước về phía đường lớn, đi được khoảng năm bước, cậu nhóc mới bĩu môi, chân thấp chân cao bước đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang