• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ... khụ... khụ..." Tử Mộ ho nhẹ vài tiếng, lấy lại thể diện, dáng vẻ nghiêm nghị nói: "Tiêu Dật, ngươi đánh trọng thương đồng môn, phạt ngươi phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi nội môn, hi vọng ngươi có thể bắt đầu lại từ đầu thật tốt, nghiêm túc tu luyện." Nói xong liền vung tay lên, một tia sáng đánh trực tiếp lên người Tiêu Dật. Cậu bé vừa rồi còn cố gắng lắm mới ngồi được, chớp mắt đã nằm rạp ra đất, chắc hẳn tu vi đã tán đi rồi.

"Nguyên Tu, ngươi dạy con không nghiêm, phạt ngươi chăm sóc thật tốt cho cô bé Linh Lung đã bị Triệu Tiểu Bàn đầy vào hàn đầm, nếu có bất kỳ sơ suất nào, ta sẽ hỏi tội ngươi."

"Đệ tử tuân mệnh."

"Còn về Triệu Tiểu Bàn, cũng có tội đánh người khác bị thương, chờ khi vết thương của nó chuyển biến tốt, sẽ xử lý nó sau." Tử Mộ vuốt râu rồi phất tay gọi hai người đệ tử tiến vào: "Việc này đến đây liền kết thúc, mọi người trở về đi. Đưa Tiêu Dật đến ngoại môn."

Hai vị đệ tử nhận mệnh, đỡ Tiêu Dật trên mặt đất dậy rồi đi ra ngoài, lúc đi qua Chúc Diêu, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái.

Trái tim Chúc Diêu chợt lạnh, đứa nhỏ này sẽ không có ác cảm với mình đó chứ? Mẹ nó, phải nói rõ ràng, nàng vừa nãy mới nể mặt lão đầu Tử Mộ mà cứu nó a.

Mang tâm tình nặng nề về đến Ngọc Lâm Phong, Chúc Diêu cảm thấy vô cùng buồn bã. Nàng mới nhập môn được một tháng, mà lại lần lượt đắc tội với hai đại Phong chủ Đan Phong và Luyện Khí Phong, nhân sinh kiểu này thật quá là "tốt đẹp" a, cũng không biết sau này đi ra ngoài thì sẽ có người chỉnh chết nàng hay không. Nói chung là, nàng quyết định về sau vẫn nên nghiêm túc làm một trạch nữ, ít đi ra ngoài là tốt nhất.

Nhắc tới thì bạn nhỏ Tiêu Dật kia cũng khá có duyên với nàng, mỗi lần đi ra ngoài là lại gặp phải nó. Mà lần nào gặp, nàng cũng đều ẩn cảm thấy có loại cảm giác quái dị, càng gặp nhiều thì cảm giác đó lại càng tăng lên, nàng cũng không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, không phải kiểu chán ghét, lại càng không phải là yêu thích, là kiểu kỳ dị nói không lên nời.

Lại thêm việc tam quan của nó đã hỏng mất, càng làm cho người khác không có nổi hảo cảm. Nhất là ánh mắt của nó lúc được đưa đi đó, càng khiến cho lông tơ của nàng dựng đứng, nổi hết cả da gà, thật khó mà tin nổi, ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên gương mặt của thằng nhóc mới mười tuổi.

"Đã về rồi sao?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng thành công kéo suy nghĩ của Chúc Diêu trở về.

Ngọc Ngôn đứng bên cạnh bàn đá trước viện, trong tay đang bưng một đĩa thức ăn đang tỏa hương thơm ra bốn phía, nhìn người vừa đến gần. Trong đầu Chúc Diêu chợt có cảm giác như nhìn thấy thê tử vậy.

"Lão bà (bà xã)... à không, sư phụ." Chúc Diêu tham ăn liền trong nháy mắt đã quên đi tâm tình phiền muộn, hấp tấp chạy tới, thì ra đúng là sư phụ đang chờ cơm nàng thật.

Ngọc Ngôn không trả lời, nhìn đồ đệ ngốc đã bắt đầu vội vã xới cơm, nhẹ thở dài, ngồi đối diện nàng.

Chúc Diêu ăn như lốc xoáy quét lá rụng, chén sạch sẽ thức ăn trên bàn, ăn xong còn no bụng mà ợ một tiếng, nhìn sư phụ đã bắt đầu tự giác thu dọn bát đũa, cảm thấy mình đã bái một vị sư phụ thật toàn năng, đây tuyệt đối là phúc lợi lớn nhất kể từ khi nàng tu tiên đến nay. PS: Nếu như không thường xuyên nói mấy lời động kinh.

Chỉ là tu vi của nàng thật sự là...

"Sư phụ... " Cảm giác áy náy từ sâu trong đáy lòng nàng dâng lên

Ngọc Ngôn dừng tay lại, nhàn nhạt nhìn về phía nàng.

"Việc đó... " Chúc Diêu chợt cũng không biết nên nói gì, mất tự nhiên giật nhẹ góc áo của mình, "Con đến giờ vẫn không cảm ứng được linh khí, cho nên... " người có hối hận khi nhận con làm đồ đệ hay không?

Ngọc Ngôn nhíu nhíu mi tâm, phất tay thi thuật pháp, bát đũa trên bàn tự động bay vào trong bếp, một lần nữa ngồi đối diện, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

Chúc Diêu lại càng thêm ngại ngùng, "Khụ... khụ... ý con là, có lẽ con thật sự không thích hợp để tu tiên." Lần này xuống núi, nàng đã biết ngay cả đứa nhỏ tư chất kém nhất cũng đã học được dẫn khí nhập thể rồi, vậy mà nàng thì.. ngay cả linh khí cũng không cảm ứng được. Nếu nói là không bị đả kích thì là giả a.

Tuy ngay từ đầu, nàng đúng là bị bắt buộc phải bái hắn làm sư phụ, nhưng là người thì ai cũng đều có tình cảm, nhiều ngày ở chung như vậy, thấy Ngọc Ngôn đối xử chân thành với nàng, nàng sao lại có thể không rung động chứ? Tuy không đến mức coi hắn như trưởng bối của mình, nhưng có thể là bằng hữu, huynh đệ, khụ... khụ... hảo bằng hữu thì chắc chắn là đủ a.

Nàng biết rõ hắn vội vàng muốn thu đồ đệ như thế nào. Nàng cũng đã nghe các đệ tử từng lén bàn luận, thì ra sư phụ nàng sớm đã có thể phi thăng, chỉ là do không thu được một đồ đệ khiến hắn hài lòng, nên mới áp chế tu vi bản thân, không muốn phi thăng. Nhưng mà nàng thì...

"Hay là, người tìm một độ đệ khác đi?" Nàng có cảm giác thật tội lỗi khi làm lỡ chuyện của người khác như vậy

Ngọc Ngôn sững sờ, mi tâm nhăn lại càng sâu, ngây người một lát, liền vươn tay sờ lên trán nàng, vẻ mặt càng khó hiểu, không có bị sốt a.

"... Sư phụ, con nói thật a." Chúc Diêu vươn tay đẩy tay hắn ra, người ta thật vất vả mới có cảm xúc được một lần, người cho ta chút mặt mũi được không? Nghiêm túc một chút được không a?

Ngọc Ngôn thở dài, trực tiếp cho nàng một ánh mắt: Đồ đệ của ta tại sao lại có vẻ mặt ngu ngốc như vậy chứ? Nghiêm túc bắt đầu phát biểu, "Sau này xuống núi ít thôi, tránh học mấy cái vớ vẩn." Nàng xuống núi mới mấy canh giờ, lúc trở về thì càng ngốc thêm, Ngọc Ngôn càng nghĩ càng thấy có lý, hạ quyết tâm quyết định áp dụng phương pháp dạy dỗ khép kín, tránh bị người khác ảnh hưởng, đi sai đường.

Chúc Diêu: "..."

"Từ giờ đến lúc con Trúc Cơ, không được phép xuống núi nữa!" Ngọc Ngôn nghiêm giọng hạ lệnh.

"Sư phụ!" Nàng lúc này là bị nhốt lại luôn đó a.

Sắc mặt Ngọc Ngôn càng lạnh, không cho nàng một chút thương lượng nào, "Con nhập môn muộn, tâm tính không đơn thuần như những đứa nhỏ, tâm tư lại thông suốt, so với người khác, khởi đầu chậm hơn là bình thường, không cần quá mức để ý. Khoảng thời gian này, con chỉ cần vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành, rồi sẽ lĩnh ngộ được. Tu hành vốn là chuyện nghịch thiên mà đi, sao có thể nóng vội được."

"Nhưng nhỡ con vẫn mãi không lĩnh ngộ được thì sao?"

"Vậy thì vẫn tiếp tục tu hành." Ngọc Ngôn kiên định nói, "Con không cần lo, cho dù cái gì con cũng không biết, vậy thì sư phụ cũng sẽ bảo vệ được con."

"..." Thì ra hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bỏ rơi mình, mẹ nó, cái cảm giác muốn khóc này là sao a? Ngươi thường xuyên điên khùng đến mức mất hết mặt mũi, đột nhiên lại sến súa như vậy a, tên khốn! Chúc Diêu dụi dụi khóe mắt thật mạnh đến khi đỏ ửng lên mới dừng lại.

"Chuyện này...Sư phụ, con vừa mới xuống núi, lại gặp rắc rối rồi." Chúc Diêu quyết định vẫn nên nói rõ một chút, tuy sư phụ rất trâu bò, nhưng chẳng may nàng bị người ta chỉnh chết thì hắn cũng sẽ biết nên đi tìm ai a, "Con hình như đã đắc tội với người ta rồi."

Ngọc Ngôn nghi hoặc nhìn nàng.

Sau đó, nàng đành phải kể lại sự việc vừa mới phát sinh cho hắn nghe, đề phòng trước là tốt nhất. Hừ ai bảo lão đầu Tử Mộ dám bẫy nàng, đã thế nàng sẽ đâm sau lưng lão luôn.

"Tuy là con làm việc theo ý của Chưởng môn, tha cho đứa nhỏ kia, nhưng Tử Duyên chân nhân nhất định là đã có khúc mắc với con rồi, cho nên..."

Ngọc Ngôn lại nhíu mày lại, trầm tư hồi lâu. Ngay lúc nàng nghĩ rằng sư phụ trâu bò của mình sẽ vỗ ngực nói một câu, "ta sẽ bảo kê con", thì Ngọc Ngôn quay đầu bình tĩnh nhìn nàng, mở miệng nói.

"Tử Duyên là ai?"

Chúc Diêu một chút cũng không chống đỡ nổi, ngã từ trên ghế xuống bịch một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK