"Bái kiến thái sư thúc!" Chưởng môn đại thúc cùng những người còn lại cũng đi tới. Cung kính hành lễ với nam tử đứng ở cửa. Nhìn Chúc Diêu nói: "Thái sư thúc muốn thu nàng ta làm đồ đệ sao?" Cứ nghĩ rằng tuổi tác của nàng cũng đã lớn, đối phương cùng lắm là chỉ thu nàng làm đệ tử nội môn, không nghĩ tới là sẽ trực tiếp thu làm đồ đệ.
Nam tử bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn đám ngươi, mở miệng đính chính: "Đệ tử thân truyền."
Nữ tử áo đỏ gương mặt không thể tin nổi, tiến lên một bước hỏi: "Thái sư thúc, cho dù tư chất Lôi Linh Căn rất khó gặp, nhưng đệ tử thân truyền chỉ có thể thu một người, nàng ta đã lớn tuổi như vậy, có ổn chút nào hay không?"
Hắn quay người nhìn về phía nữ tử áo đỏ, trên mặt vẫn lạnh băng như tượng, nghi hoặc lên tiếng: "Liên quan gì tới ngươi?"
"..."
Nữ tử áo đỏ nghẹn lời, đành phải dời mắt, hung hăng trừng về phía Chúc Diêu, người nào đó đang yên lặng cũng bị nhắm tới, liên quan gì tới nàng chứ? Chợt có ảo giác mình xông nhầm vào bệnh viện tâm thần vậy.
"Bái sư!" Hắn lại quay đầu về phía Chúc Diêu, lạnh lùng lên tiếng.
Chúc Diêu kiềm nén tức giận, "Ta bảo... vị đại ca này, chúng ta thương lượng một chút, tại sao ngươi nhất định muốn ta phải bái ngươi làm sư phụ a?"
"Bởi vì ngươi là Lôi Linh Căn!" Nam nhân mặt lạnh lạnh lùng nói.
"A!" Chúc Diêu gật gật đầu, "Xin hỏi không có luật pháp nào quy định Lôi Linh Căn thì nhất định phải bái ngươi làm sư phụ đúng không?"
Hắn nhíu mày càng sâu, nhưng vẫn thật thà gật đầu.
"Vậy mẹ nó, ngươi lấy đâu ra tự tin ta nhất định muốn bái ngươi làm sư phụ a?" Ngươi có tin ta phun nước bọt lên đầy mặt ngươi hay không.
Băng lãnh nam tử tựa như bị câu hỏi này làm khó, đến nửa ngày sau mới chậm rãi lên tiếng: "Chỉ có Ngọc Lâm Phong ta mới có công pháp tu hành của Lôi Linh Căn, cho nên ngươi phải bái nhập môn phong của ta." Hắn cúi đầu, nhìn thẳng nàng: "Nhưng điều này đâu có liên hệ gì tới mẫu thân của ta?"
"..." hít sâu, xã hội bình đẳng, không được cắn người: "Tại sao ta nhất định phải tu hành công pháp kia chứ?"
Hắn thản nhiên nói: "Muốn thành Tiên, thì ngươi nhất định phải luyện môn công pháp này."
"Ha..ha..ha!" Chúc Diêu vẫy tay, cười lạnh: "Không biết ngượng, ta không muốn trở thành tiên, cảm ơn, hẹn gặp lại!"
Hắn dường như bị ý nghĩ của nàng làm cho chấn kinh, sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Chúc Diêu cũng thừa dịp đó vui sướng chạy lên. Đáng tiếc còn chưa đi được hai bước, hắn lại đột nhiên đuổi theo, thật là..., không phải do bản thân không cố gắng, mà là do đối phương quá mạnh. Tuy Chúc Diêu chạy trước nhưng hắn lại giống như một cơn gió, thoáng cái đã đuổi kịp nàng, cũng không nói nhiều, chỉ ôm chặt người nàng, phi thân lên, bay về phía ngọn núi cao nhất.
Chúc Diêu cảm thấy choáng váng, đầu lại đâm vào nam nhân mặt lạnh kia, không ngoài dự đoán, trên đầu lại nổi lên cục sưng thứ ba!
Em gái ngươi!!!
Khi tỉnh lại thì nàng đã đứng trên một mảnh đất xanh ngát, nam nhân mặt lạnh vẫn đứng trước mặt nàng.
"Bái sư."
"Băng đại ca, ngươi có thể nói câu khác được không?"
Nam nhân mặt lạnh dừng lại một chút, lại nói: "Ta thu đồ đệ!"
"..." Có khác nhau sao?
"Ta họ Ngọc, không phải họ Băng."
"..."
"Ta tên Ngôn. Con đã bái nhập vào môn phong của ta, đương nhiên phải theo họ ta. Ta ban cho con một chữ... Vượng."
"... Dục Vọng em gái ngươi!" Ai cần ngươi ban tên, lão tử không muốn tu tiên.
(Tiếng Trung thì Ngọc Vượng và Dục Vọng phát âm như nhau.)
"... Con là Ngọc Vượng, ta đã nói rồi, ta không có muội muội."
"..." Đến quỳ, từ bé tới giờ nàng chưa từng nghĩ tiếng phổ thông lại khó nói chuyện được như vậy, Chúc Diêu khóc không ra nước mắt: "Đại ca, ta xin ngươi, tha cho ta đi, ta thật sự không muốn tu tiên, xin cho ta được yên ổn trở về đi a!"
Ngọc Ngôn ngẩn người, vẫn như trước lạnh lùng trả lời: "Ta thu con làm đồ đệ, không phải nhận con làm muội muội, vậy nên con phải gọi ta là sư phụ, chứ không phải là đại ca."
"..." Vách núi gần đây nhất là ở đâu vậy, xin nói cho ta biết đi a!