• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khụ khụ, sư muội, đây là đồ đệ mà thái sư thúc mới thu nhận." Nhìn Ngọc Ngôn đã bắt đầu nổi bão, Tử Mộ đành phải nhắc nhở vị nữ nhân đang mải mê ôm ấp bé gái kia.

Hồng Trù ngốc một chút, quay lại nhìn thái sư thúc đang tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng kia, vẫn chưa từ bỏ ý nhìn chăm chú cục bột nhỏ trong lòng mình, "Thì ra là đệ tử của thái sư thúc, không biết tên gọi là gì?"

Ngọc Ngôn sững sờ, ngẫm nghĩ lại một chút mới nói, "... nàng tự nhiên là theo họ Ngọc của ta, tên một chữ Nhị!" Đây là đồ đệ thứ hai nha.

"Nhị" Chúc Diêu trong nháy mắt muốn cào nát mặt hắn, ngươi mới mới là nhị, cả nhà ngươi đều là nhị!

"Nha, nhóc con đang nũng nịu với ta này." Nhìn bạn nhỏ "Nhị" nào đó đang khua khua cái tay nhỏ, Hồng Trù càng thêm yêu thích, nhịn không được hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Chúc Diêu bị hôn đến cả mặt đầy nước miếng: "..."

"Nhưng mà bé gái này còn quá nhỏ, không thể dứt sữa được, vừa hay gần đây đệ tử bắt được một con linh thú đang cho con bú, có thể thuận tiện cho nàng một chút. Hay là để đệ tử chăm sóc nàng giúp thái sư thúc vài năm a?"

Ngọc Ngôn chỉ vươn một tay, cục bột nhỏ từ trong lòng Hồng Trù tự động bay trở về trong ngực hắn, lạnh lùng trả lời, "Không cần."

Hồng Trù chán nản thở dài, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hai mắt phát ánh sáng nhìn cục bột nhỏ, "Con bé nhỏ như vậy, phải bú sữa mới có thể cao lớn được nha."

Chúc Diêu lắc một cái, quay người vùi đầu vào trong ngực sư phụ mình, dụi dụi mặt lau sạch nước miếng trên mặt, cái thế giới này thật nhiều quái thúc thúc và quái a di, vẫn là ở bên cạnh sư phụ an toàn hơn a.

A, không đúng, sư phụ không phải là người đầu tiên bắt cóc nàng sao?

Ngọc Ngôn vô cùng hài lòng đối với hành động ỷ lại này của tiểu đồ đệ, sửa sang lại y phục của nàng một chút, tiếp tục nói với Hồng Trù, "... nếu đã như vậy, trời sáng ngươi liền đem linh thú kia đến Ngọc Lâm Phong đi."

Nói xong, cũng không đợi người khác phản ứng lại, liền mang theo tiểu đồ đệ mới thu, bay trở về Ngọc Lâm Phong.

—— —— ----

Chúc Diêu cảm thấy rất nhanh mình sẽ biến thành một con heo a. Mỗi ngày không phải ăn rồi lại ngủ, thì cũng là ngủ rồi lại ăn. Sư phụ một mình ôm lấy mọi việc sinh hoạt của nàng, ăn là hắn nấu cháo gạo, mặc là hắn tự mình làm quần áo, ngay cả ngủ, cũng là nằm trên giường của hắn.

Đương nhiên người ngủ là nàng, sư phụ chỉ là tĩnh tọa bên cạnh.

Duy nhất không thể chịu đựng được là... vì cái lông gì mà việc tắm rửa của nàng hắn cũng muốn đích thân động thủ a, tuy nàng hiện tại chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng trẻ sơ sinh cũng xấu hổ biết không? Mỗi ngày đều bị một nam nhân cởi sạch, ném vào trong nước xoa trái xoa phải, việc như vậy nàng... nàng... nàng... cũng quen thuộc a.

Chúc Diêu mặt mặt ngửa đầu nhìn lên trời, xoa đi, xoa mạnh vào, dù sao mặt mũi của nàng cũng đã rơi không ít rồi, cũng không còn lại bao nhiêu a.

Ngọc Ngôn ôm nhị đồ đệ từ trong nước ra, lau khô cho nàng, vừa mặc y phục cho nàng, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt tròn trịa của nàng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Tiểu đồ đệ này của hắn, thật sự là kỳ quái. Ngay từ mấy ngày đầu ôm nàng trở về, gương mặt còn thường xuyên cáu gắt khóc lóc. Tại sao càng chăm, nàng lại ngày càng yên tĩnh như vậy, bây giờ đừng nói là khóc, thậm chí ngay cả biểu lộ cũng đều không có, sẽ chỉ trưng ra gương mặt không chút cảm xúc, mở to đôi mắt tròn nhìn lên bầu trời. Hắn thậm chí còn hoài nghi, trên mặt nàng bị thương gì đó mà ngay cả hắn cũng không kiểm tra được thương tổn? Cho nên mới mặt liệt như vậy.

Ngọc Ngôn buông lỏng tay, Chúc Diêu đã mặc lại chỉnh tề liền lật sấp người lại, bò về phía chiếc bình chứa đầy sữa của linh thú kia, ôm lấy uống ùng ục ùng ục mấy ngụm hết sạch, tốt rồi, ăn no rồi đi ngủ. Nàng nghẹo đầu nằm nguyên tại chỗ. Dù sao mặt mũi cũng không còn, nàng quyết định yên tâm làm một con heo a.

Vú em Ngọc Ngôn thở dài, ôm lấy cục bột nhỏ trên mặt đất, đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn.

Nghĩ đến cục bột nhỏ trên giường kia trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, lúc này mới quay người đi ra ngoài. Con linh thú mà Hồng Trù đưa tới kia, con non đã dứt sữa, mẫu thú qua thời kỳ cho con bú sẽ không sản sinh ra sữa nữa, hắn lại phải đi tìm một con khác.

Thời gian hoạt động và nghỉ ngơi của trẻ sơ sinh thật kỳ quái, dù cho nội tâm Chúc Diêu là một bà dì có tuổi rồi, nhưng cũng không có cách nào khống chế được nhu cầu của thân thể. Khi Chúc Diêu tỉnh dậy thì đã là nửa đêm rồi, trong phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng sư phụ. Chúc Diêu chờ một lát, vẫn không nhìn thấy sư phụ đâu. Sau đó quyết định leo ra cửa nhìn xem.

Nàng bây giờ mặc dù tay chân còn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể đứng lên được, chỉ chốc lát, nàng đã leo được ra ngoài.

Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, cảm giác còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, xung quanh rất tối, nhưng kỳ quái là nàng vẫn nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Loại cảm giác này giống y như lúc nàng Trúc Cơ, chẳng lẽ tu vi của nàng cũng cùng trọng sinh theo nàng?

Chúc Diêu có chút hưng phấn, muốn điều động linh khí bên trong thân thể, lại phát hiện đan điền rỗng tuếch. Vốn chẳng có gì để có thể điều động.

Chúc Diêu cảm thấy hụt hẫng, thì ra nàng căn bản không có một chút linh lực gì, liền chán nản, bò bò một cách vô mục địch tiến về phía trước.

Bàn tay đột nhiên bò hụt vào khoảng không, thân thể không khống chế được mà nhào về phía trước, ùng ục ùng ục lăn xuống, thôi xong!

Chúc Diêu phản xạ có điều kiện cuộn tròn người lại, để tránh bị thương, sau đó thân thế vốn mập mạp, lăn lại càng nhanh. Dọc theo đường còn mang theo không ít bùn đất, cho đến khi nàng đụng vào một vật thể mềm mại mới dừng lại.

"Ồ!" Bên tai truyền đến một giọng nam trầm thấp, một giây sau nàng liền bị người ta ôm lên, "Nhặt được một cái bánh bao nhỏ."

Trước mặt nàng là một nam tử áo trắng, mày kiếm sắc bén, mắt sáng như sao, hơn nữa còn là người quen, "Nhóc con!" Chúc Diêu thốt ra, nhưng âm thanh phát ra lại chỉ là âm thanh ê a non nớt của trẻ sơ sinh. Tùy tiện lăn cũng có thể lăn đến chỗ cậu nhóc, thật trùng hợp a.

A, không đúng, nhóc con hiện tại sao lại khác trước quá vậy, tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng rõ ràng đã trở lên trầm ổn hơn rất nhiều so với gương mặt thiếu niên ngây ngô trước kia. Gương mặt càng trở lên góc cạnh, ngay cả cái cằm cũng lộ ra mấy sợi râu ria ngắn ngủi. Mới có mấy tháng không gặp thôi mà biến hóa cũng quá lớn đi.

Vương Từ Chi đương nhiên không thể nhận ra nàng, cười nhẹ một tiếng, ôm nàng vào trong ngực, thuận tay thi triển Khứ Trần Quyết dọn sạch bùn đất trên người nàng, vuốt vuốt đầu tóc rối bời của nàng, "Thật là một cái bánh bao nhỏ đáng yêu."

Chúc Diêu liếc cậu một cái, nàng chỉ là lớn lên hơi đầy đặn một chút thôi, làm sao thành bánh bao? Trẻ con đầy đặn là rất có phúc khí a, lúc cậu nhóc mười tuổi, bộ dáng còn giống bánh bao hơn cả nàng, bây giờ còn có mặt mũi mà nói nàng sao, hừ!

"Thế nào, không phục sao?" Vương Từ Chi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Tròn như thế, lại vừa trắng vừa mềm, không phải bánh bao thì là cái gì?"

Chúc Diêu giãy dụa ra khỏi ma trảo của cậu, hừ, nhóc con nhà ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ lão nương có thể nói chuyện, sẽ bóc trần hết tất cả lịch sử đen tối của ngươi a.

Thấy nàng rõ ràng vô cùng muốn nổi giận, nhưng lại vẫn cố gắng giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Vương Từ Chi càng thêm vui vẻ, lương tâm bùng phát giúp nàng xoa xoa gương mặt nhỏ đã bị nhéo đến đỏ lên, "Được rồi, đừng tức giận nữa có được hay không, sư huynh đùa với ngươi một chút thôi. Muộn như vậy rồi, ngươi một cái bánh bao nhỏ, sao lại còn chạy loạn khắp nơi như vậy?"

Chúc Diêu quay đầu, không để ý tới hắn. Nàng mới không phải là chạy đến, nàng là lăn đến a!

"Ngươi là đệ tử của phong nào? Ta đưa ngươi trở về." Vương Từ Chi hỏi.

Chúc Diêu ê ê a a chỉ chỉ về phía đỉnh núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK