• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Diêu nhìn bốn người đang chuyên tâm thi pháp phía trước, trong lòng có chút hoang mang, cuối cùng thì những người này muốn làm gì. Viên cầu kia thật sự quan trọng tới vậy sao? Trong tu tiên giới, vật để đo linh căn không phải đều có rất nhiều sao? Dù có làm hỏng cũng không cần bắt nàng tới để hỏi tội a!

Nghĩ lại thì nàng cũng chẳng có gì trong tay, giờ thân lại mang nợ, nửa đời sau đều phải làm để trả nợ ạ, như vậy thì sao sống nổi. Mẹ ơi, con muốn về nhà a.

Ngay lúc Chúc Diêu còn đang bất an trong lòng, phong cảnh trước mặt chợt thay đổi, mới vừa rồi bọn họ còn bay trên trời chỉ có thể nhìn thấy mây trắng mênh mông bát ngát, mà hiện tại giống như một bức màn sân khấu được kéo ra vậy, mây trắng tan đi, từng ngọn núi lớn nhỏ trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, có dòng thác nước chảy từ trên núi xuống tinh tế như những sợi ruy băng màu bạc, chảy xuống biển.

Chúc Diệu bị những hình ảnh chỉ có trong phim này làm cho kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ tới nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy được cảnh sắc hùng vĩ này.

Bọn họ đứng trên chiếc thuyền lá cây, bay về phía ngọn núi lớn nhất, dừng lại cách đó khoảng mấy trăm thước, người trẻ nhất gọi là Lý sư thúc liền lấy từ trong ngực ra một lệnh bài bằng gỗ, ném lên không trung, liền thấy bên ngoài ngọn núi, một lớp màng mỏng như ni lông được mở ra một vòng vừa đủ cho chiếc thuyền lá cây đi vào. Sau khi thuyền đi qua liền tự động khép lại rồi biến mất. Chúc Diêu đoán đó có lẽ là hộ sơn đại trận gì đó.

Đến gần mới biết, trên những ngọn núi lơ lửng đó có các cung điện lớn nhỏ, mà nơi bọn họ đang tới, chính là quảng trường phía trước cung điện lớn nhất.

Thật vất vả mới bước được xuống đất, nàng phát hiện ra trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều đầu củ cải. Cẩn thận tính toán cũng phải có trên trăm đứa. Đám nhỏ này chia thành từng đội nhỏ, mỗi đội đều có bốn người áo trắng dẫn đầu. Chúc Diêu hiểu ra, đây là từng nhóm người đi chiêu sinh trở về.

Lý sư thúc sau khi bước xuống, chào hỏi vài câu với mấy đồng môn, cũng không biết là bọn họ thì thầm cái gì mà chỉ trong chốc lát, mấy người áo trắng đứng bên trên đều đồng loạt nhìn về phía nàng.

Chúc Diêu tự nhiên cảm thấy áp lực nặng như núi đè, muốn trốn sau đám người, nhưng xung quanh đây toàn là mấy đầu củ cải chỉ cao tới nửa người nàng, nàng muốn tránh cũng không có chỗ tránh, trừ khi lấy hai đầu củ cải xếp trồng lên nhau. Quay đầu nhìn dáng người nhỏ gầy của tiểu bằng hữu Vương Từ Chi, tính toán xem có thể tham khảo được biện pháp này không a.

Nhóc con dường như phát hiện ra được ý nghĩ của nàng, liền nhanh như chớp trốn vào đám người, cách nàng thật xa.

Nhóc con! Không có nghĩa khí gì cả!

"Lý sư thúc, việc này rất quan trọng, không cần làm theo quy củ, nên tranh thủ thời gian vào thông báo với Chưởng môn đi." Mấy người áo trắng giống như đã thương lượng được ra phương án, một vị nữ đệ tử chỉ tay về đại điện phía trước đề nghị, rồi lại quay đầu nhìn Chúc Diêu rất quái dị.

Người áo trắng họ Lý tựa như cũng đồng ý với ý kiến của đối phương, cũng liếc nhìn nàng một cái, sau đó xoay người bước nhanh về phía điện.

Chúc Diêu càng thấy hoang mang, sao lại có cảm giác chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng a. Bây giờ chạy còn kịp không? Nhưng bên dưới núi này là biển a, nàng còn không biết bơi nữa.

"Ta là Trần Oánh, đệ tử của Hân Vinh Đường thuộc Kiếm Phong. Không biết vị sư muội này xưng hô thế nào?" Nữ tử vừa nói chuyện với Lý sư thúc, đi tới, cười khẽ hỏi.

Xem đi, bắt đầu hỏi tội rồi a: "Ta là Chúc Diêu! Trần cô nương, việc quả thủy tinh kia, thật sự không phải ta cố ý đâu." Muội muội, ngươi phải tin tưởng ta a!

Trần Oánh cười càng thêm dịu dàng, "Đã vào Khâu Cổ Phái thì chính là đồng môn rồi, ngươi cứ gọi ta là sư tỷ là được. Sư muội không cần lo lắng, sự tình trong phái, lát nữa Chưởng môn sẽ có quyết định."

"A, còn phải gặp Chưởng môn sao?" Sẽ không phải để nàng ở lại làm thuê gán nợ a.

Trần Oánh gật đầu: "Theo quy củ trong phái, đệ tự mới nhập môn đều phải ở Giới Luật Đường học môn quy của phái một tháng, sau đó Phong chủ các phong sẽ thu nhận đồ đệ, giữ lại nhân tài để chỉ dạy. Chỉ là tình huống của sư muội có chút đặc biệt, cho nên cần phải thông báo cho Chương môn để định đoạt."

"Đặc... đặc biệt sao?" Vừa vào thì đã mang nợ a.

Trần Oánh còn kể một ít chuyện khác nữa, nhưng trong đầu Chúc Diêu đều là việc nàng đã làm nát quả cầu thủy tinh kia, nên hoàn toàn không nghe được gì. Đối phương dường như cũng nhận ra nàng đang không yên tâm, nên cũng không lên tiếng nữa. Chỉ một lát sau, Lý sư thúc liền bước ra.

"Chưởng môn có lệnh, bảo ngươi đi vào." Lý sư thúc nói với nàng.

Chúc Diêu hít sâu một hơi, dù sao sớm muộn gì cũng phải bồi thường, đi thì đi a, cắn răng một cái rồi đi theo.

"Xin hỏi... Lý sư thúc, Chưởng môn có phải đang rất tức giận không?" Nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Y quay đầu nhìn nàng một cái, đối với câu hỏi của nàng, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như lúc ở trên trấn, ngược lại rất nhu hòa trả lời: "Chưởng môn của chúng ta tính tình rất ôn hòa, sao lại tức giận chứ?"

"A." Không tức giận thì tốt, như vậy thì có thể thương lượng được rồi.

Đi vào trong điện nàng mới thấy, có sáu người đang ngồi bên trong. Năm người ngồi ở phía dưới, một người ngồi giữa bên trên, hẳn người đó là Chưởng môn. Nhìn qua thì khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo ý cười, đúng như Lý sư thúc nói, đúng là một người ôn hòa.

"Nữ tử này chính là..." thấy Chúc Diêu tiến đến, Chưởng Môn nghiêng đầu về phía Lý sư thúc hỏi.

"Bẩm Chưởng môn, đúng là nàng!"

Chưởng môn nghe vậy càng thêm kinh ngạc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần mới mở miệng nói: "Tuổi nàng có vẻ lớn a."

"Lớn?" Chúc Diêu khóe miệng co rút, lập tức không vui, ngươi không nhìn lại mình xem, ngươi có tư cách gì nói ta lớn tuổi a: "Đại thúc, ta năm nay mới 28 tuổi thôi, cảm ơn đã khen a!" Không biết nhắc tới tuổi của nữ nhân là cấm kỵ sao?

Chưởng môn sững sờ, dường như không nghĩ tới nàng sẽ nói vậy, hoặc là phát hiện ra được câu nói của mình quả thật có chút không ổn, khẽ ho một tiếng, vung tay lên, trong điện lập tức xuất hiện một viên cầu thủy tinh giống y hệt viên cầu mà nàng đã làm vỡ trước đó. Chỉ là viên cầu này càng trong suốt hơn.

"Tiểu cô nương, đặt tay lên đi."

Chúc Diêu mở trừng mắt nhìn viên cầu này, yên lặng lui ra sau một bước, nàng có chứng sợ viên cầu a.

"Cái này... thật sự là do ta trước đó không cẩn thận làm hỏng một cái, ta sợ..." nàng yếu ớt thò ra một ngón tay, "Cho nên tốt nhất là không nên đặt tay lên a."

"Không sao, ngươi cứ đặt tay lên đi!" Chương môn nghĩ là nàng đang sợ, cười với nàng để cổ vũ, "Không cần sợ, ta đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự."

"Bị hỏng cũng không trách ta chứ?" Xem ra người ta vẫn còn tồn kho rất nhiều nha, vì sao phải mang nàng về đây a?

"Đương nhiên sẽ không trách ngươi."

"Vậy cái trước đó ta làm hỏng?"

"Cũng không trách ngươi!"

"Sao ngươi không nói từ sớm!" Hại ta tim gan đập loạn một đường, thì ra không phải là bắt nàng bồi thường a. Chúc Diêu ấn một ngón tay lên viên cầu, chỉ cần không bắt nàng bồi thường, đừng nói là đặt tay lên, kể cả để nàng ôm luôn cũng được a.

Chúc Diêu vừa chạm vào, từng tia sét nhỏ trong chớp mắt bao phủ toàn bộ quả cầu, không đến năm giây, liền giống y hệt quả cầu trước, lách tách rồi vỡ nát.

"Quả nhiên là vậy!" Chưởng môn đại thúc đột ngột đứng dậy, vẻ mặt kích động, quay đầu nhìn về hướng Lý sư thúc: "Nhanh, mau đi Ngọc Lâm Phong, báo lại việc này với Thái sư thúc tổ."

"Vâng!"

Sau khi Lý sư thúc đi khỏi, Chưởng môn lúc này mới bình tĩnh lại, gương mặt ôn hòa, lúc nhìn về phía Chúc Diêu lại càng thêm hiền lành hòa ái. "Ngươi tên là gì?"

"Vậy đại thúc, ngươi tên gì?" Sau khi biết mình không cần phải trả nợ, tâm tình Chúc Diêu sáng lên như ánh mặt trời, thốt lên.

Vị đại thúc nào đó: "..."

"Lớn mật!" Một nữ tử áo đỏ ngồi bên dưới, lớn tiếng quát tháo, ánh mắt chỉ trích nhìn Chúc Diêu. "Ngươi có biết người ngồi trước mặt ngươi là ai không?"

"Không biết a!" Nàng mà biết thì còn phí công hỏi làm gì.

"Ngươi..." Nữ tử áo đỏ chán nản, "Ngươi ngông cuồng như vậy thì làm sao có thể thành tài được? Bây giờ ngươi mới chỉ là một người phàm, nếu về sau có tu thành thành tựu sẽ chẳng phải là khi sư diệt tổ ư. Sư huynh, ta cảm thấy việc này nên quyết định cẩn thận."

"Sư muội, bình tĩnh, chớ nóng vội." Chưởng môn vẫy vẫy tay nói, "muội cũng biết tư chất này hiếm có thế nào, vạn năm rồi mới gặp được một người."

Nữ tử áo đỏ vẫn bất mãn: "Mặc dù là hiếm có, nhưng nàng ta tuổi đã lớn, cho dù tư chất có xuất sắc thế nào, chỉ sợ cũng khó có thể kết đan đến khi hết thọ nguyên. Đến lúc đó có phải là uổng phí tâm sức rồi không."

"Sư muội... việc này..."

"Này này này! Các ngươi nói chuyện có thể để ý tới người trong cuộc là ta hay không?" Chúc Diêu nhịn không được nữa giơ tay, nói xấu người khác, còn nói trước mặt, này là quá sức chịu đựng rồi a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK